Chương 372: Không Được Chết
Vào lúc này, phía trước đoàn tàu hơi nước vang lên tiếng nổ vang. Cả đoàn tàu bị trấn cho lung lay. Dương Tiểu Cận đứng lên nói:
- Là địa lôi, nơi này có địa lôi!
Dường như Tông Thừa vì phòng ngừa họ đào tẩu thành công mà chuẩn bị thật nhiều, không chỉ phái trọng binh dùng hỏa lực đánh lén còn chôn lôi địa trên đường đi của họ nữa.
Địa lôi liên tục nổ lại nổ, không ngừng oanh kích đoàn tàu. Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc nhất thời ảm đạm, hình ảnh đoàn tàu trở nên mơ hồ hơn, phảng phất như bất kỳ lúc nào cũng có thể tiêu tán.
Mỗi lần đoàn tàu chạy qua địa lôi, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị xé nát.
Tất cả mọi người đều thấy Nhâm Tiểu Túc co rút trên mặt đất, đau đớn khiến mồ hôi như từng hạt đậu nành chảy xuống.
Lúc này, mọi người mới phát hiện bên sườn của Nhâm Tiểu Túc còn bị thương do súng đạn!
Nguyên lai lúc thoát đi, người máy nano đã không thể bảo vệ Nhâm Tiểu Túc toàn diện. Chỉ là Nhâm Tiểu Túc muốn xử lý gián điệp ngay nên không xử lý vết thương mà cố gắng trấn định.
Đột nhiên, mọi người thấy Nhâm Tiểu Túc dùng ngón trỏ và giữa chọc vào vết thương kéo viên đạn thứ nhất rồi thứ hai ra!
Đám Kim Lam kinh ngạc nhìn một màn này. Họ chưa từng thấy ai lại mạnh bạo gấp đạn ra như thế.
Chỉ thấy lúc này Nhâm Tiểu Túc nhắm mắt lại, phảng phất như từng lỗ chân lông trên người hắn cũng không ngừng run rẩy.
Cho tới lúc này, Nhan Lục Nguyên mới kịp phản ứng. Hắn nhanh chóng lấy Hắc dược Nhâm Tiểu Túc từng đưa ra, bôi lên miệng vết thương.
Tuy Hắc dược có thể trị ngoại thương nhưng phản phệ từ đoàn tàu lại vô pháp miễn trừ.
Dương Tiểu Cận run rẩy ôm chặt Nhâm Tiểu Túc vào ngực:
- Thu hồi đoàn tàu đi, chúng ta đi bộ.
Có điều Nhâm Tiểu Túc như không nghe thấy, đoàn từ vốn gần như biến mất nay lần nữa ngưng thực.
Dương Tiểu Cận nói nhỏ:
- Ngươi đã làm quá nhiều rồi. Nhâm Tiểu Túc, nếu hôm nay ngươi chết, ta sẽ không thương tiếc đâu.
Nhâm Tiểu Túc cũng muốn thu hồi đoàn tàu, thế nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng. Nếu bây giờ không có đoàn tàu, tất cả mọi người sẽ rơi lên một mảnh địa lôi, khi đó cả đám đều phải chết!
Đại khái Kim Lam cũng hiểu vì sao Nhâm Tiểu Túc ngoan cố, hắn ngây ngẩn nói:
- Đại ca, bỏ đi, chúng ta cũng chết.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn nhắm chặt hai mắt không trả lời. Đoàn tàu dần trở thành thực thể rõ ràng hơn.
Thẳng tới khi họ chạy quá 3 cây xuống mới thoát khỏi khu vực chôn địa lôi.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc không chịu nổi nữa. Đoàn tàu dần giảm dần tốc độ, không đợi nó kịp dừng lại thì lập tức biến mất. Mọi người ngã lăn trên mặt đất.
Lúc này, Kim Lam nghe được âm thanh độc cơ mô tô tới từ phương xa. Dường như có rất nhiều thổ phỉ đang chạy về phía họ!
- Chúng ta là sao đây?
Trương Nhất Hằng nhíu mày. Có thể thấy được thổ phỉ tới hơn ngàn người.
Nhâm Tiểu Túc đã lâu không trải qua cường độ chiến đấu thế này. Hơn nữa, sắc mặt Nhâm Tiểu Túc cũng trắng xám, có lực đánh một trận không cũng khó nói.
Đau đớn kia chẳng khác nào hàng tỉ con kiến cắn xé Nhâm Tiểu Túc, đau đớn tới mắc khiến người ta mất đi năng lực hành động. Nhâm Tiểu Túc cắn răng nhắm mắt, không nói tiếng nào.
Đây chính là tử cục.
Mọi người yên lặng nhìn nhau, không ai có đủ khả năng gồng gánh thay Nhâm Tiểu Túc.
Có người không nói tiếng nào chạy về phương bắc, họ không thể nghĩ nhiều, liều mạng quan trọng hơn!
Mọi người có thể không tới hàng rào 178, có thể tiếp tục tích lũy đạn nhưng không có nghĩa họ chịu chết tại đây? Chết ở đây thì không còn ý nghĩa gì nữa!
Nhâm Tiểu Túc từng gieo một hạt giống mang tin niềm tin vào lòng họ. Nếu chờ thêm thời gian nữa, hạt giống này có thể cao thành đại thụ che trời.
Thế nhưng họ không có thời gian.
Thâm tâm Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu rõ, tận cùng của thế giới thật sự không có ánh sáng.
Nhan Lục Nguyên lẳng lặng nhìn trăm người trong nhóm dần rời đi. Hắn nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ca, ta sẽ ở lại với ngươi.
Nhâm Tiểu Túc bớt rung, dường như theo đoàn tàu hơi nước biến mất, thống khổ từ phản phệ cũng nhanh chóng tiêu tán.
Chỉ thấy, Kim Lam chậm rãi đứng dậy phủi bụi trên người. Hắn gỡ súng liên thanh vác trên lưng xuống, mở bảo hiểm, kéo chốt.
Sau đó hắn nói với Trương Nhất Hằng:
- Cùng lắm thì đi theo Hứa Kim Nguyên. Những người còn lại đi theo ta, đừng để đại ca mất mặt!
Âm thanh rầm rầm vang lên, một cỗ lực lượng phấn khởi lan tràn trong máu, xương cốt, cơ bắp cùng từng sợi lông của đám Kim Lam.
Kim Lam cười ha hả:
- Đại ca, trước ngươi nghỉ ngơi một chút. Các huynh đệ xuống dưới trước chờ ngươi. Phì phì phì, nói gỡ rồi…. Đoạn thời gian này thật sự rất vui, tại loạn thế này, vui vẻ một lần cũng đủ!
- Đột hai đưa những người khác đi đi!
Nói xong, bỗng nhiên Kim Lam vọt tới đám thổ phỉ.
Dưới ánh mặt trời, bóng lưng Kim Lam như phát sáng.
- Rõ ràng là gấu đen mà tưởng mình là anh hùng…
Trương Nhất Hằng lau nước mắt, quát:
- Bảo vệ đại ca đi về hướng tây!
Lúc này, Dương Tiểu Cận nhìn Nhan Lục Nguyên một cái:
- Ngươi cõng hắn đi đi.
Nhan Lục Nguyên sửng sốt:
- Chị dâu, ngươi muốn đi đâu.
Nhưng lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Dương Tiểu Cận quay người đi về nơi hoang dã. Nàng muốn xây dựng phòng tuyến cuối cùng bảo vệ Nhâm Tiểu Túc:
- Không được chết.
Lúc này, đám người Kim Lam đã tìm được mô đất phục kích. Họ dựa vào cách Dương Tiểu Cận chỉ, nửa quỳ trên mặt đất ổn định súng.
Kim Lam hùng hổ cười nói:
- Các ngươi tin không, đời trước lão tử nhất định là súng bắn tỉa đó.
Có người cười to:
- Tôi cũng vậy.
- Ha ha, mọi người đều là vậy!
Nói xong, Kim Lam nhìn đám thổ phỉ sắp tới gần, gân xanh trên cổ hắn nổi lên, hét to:
- Nổ súng!
Chỉ thấy tiếng súng vừa vang lên, đám thổ phỉ lái mô tô phía trước ngã xuống một đống lớn.
Nhưng lần này thổ phỉ tới nhiều lắm. Vốn đám Khánh Chẩn dụ họ tới phương bắc còn mình xuôi năm, cho nên hiện tại ở Hà Cốc không còn ai ngăn được chúng.
Đám Kim Lam chưa từng được huấn luyện chính quy. Họ chỉ bắt chước Nhâm Tiểu Túc bắn tỉa.
Có điều vài viên đạn của họ cũng không thể ngăn cản được đám thổ phỉ kia.
Mắt thấy đám thổ phỉ lái mô tô đã sắp tới. Đám Kim Lam bối rối vì không còn băng đạn tay. Bỗng nhiên hắn ném súng đi, dùng thân thể ngăn mô tô lại:
- CMN, không cho các ngươi qua!
Trong chớp mắt, Kim Lam dùng thân thể của mình làm chướng ngại vật trên đường. Chỉ thấy mô tô lao tới chuẩn bị né gấp thì Kim Lam không cam lòng nhào tới.
Hắn bổ về phía trước chộp ngã mô tô, mô tô ngã xuống ngăn cản mô tô phía sau.
Thổ phỉ không ngừng bắn tới, trực tiếp bắn chết Kim Lam cùng thổ phỉ kia.
Kim Lam nhắm mắt cười:
- CMM.
Ở loạn thế này, kẻ sống không còn lựa chọn, người chết không ai nhớ tới.
Từ lúc sinh ra tới giờ hắn chưa từng trải qua chuyện gì vui vẻ, hết thảy chỉ là đau khổ.
Nhưng có một ngày, bỗng nhiên một người xuất hiện, dẫn dắt bọn họ tới ánh sáng và hy vọng. Vậy hắn nhất định phải bảo vệ người đó sống sót.
Bởi vì, có lẽ người đó chính là ánh sáng cuối cùng kia.