Chương 373: Ta Muốn Để Bi Ai Của Mình Trở Thành Bi Ai Của Thời Đại
Tại phía bắc chiến trường, Tông Thừa đang ngồi trên mô đất cao chờ kết quả chiến đấu.
Bên cạnh Tông Thừa có hai người đứng đợi, phía sau lưng hắn lại là 30 chiến binh nano của Dương thị. Thế nhưng chiến binh vốn thuộc quyền sở hữu của Dương thị nay lại ngoảnh mặt làm ngơ với hết thảy bên ngoài.
- Lần này, ngài hẳn sẽ thành công.
Một người đứng bên cạnh Tông Thừa nói.
Tông Thừa cũng không quá lo lắng, bộ đánh vẫn bình tĩnh vô cùng:
- Ta bỏ nhiều thời gian trù tính hết thảy, nếu thất bại thì chán thật đấy.
- Bất quá, dù ngài có thành công khống chế Dương Tiểu Cận, chỉ sợ cũng không ảnh hưởng gì tới Dương thị…
Người nọ hỏi:
- Ngài có thể khiến nàng vẫn sông ở Dương thị như người bình thường sao?
- Có thể…
Tông Thừa nhìn hắn một cái rồi nói.
Thế nhưng, câu này cũng không phải Tông Thừa nói mà một chiến binh nano sau lưng tươi cười bước ra:
- Hàn Dương, ngươi không rõ. Trong mắt Khánh Chẩn, Dương thị đã không còn nhiều sức chống đỡ. Mà ta đối với Dương thị cũng chẳng có hứng thú quá lớn….
“Tông Thừa” bình tĩnh nói:
- Ta muốn chính là lực lượng Tên Côn Đồ sau lưng nàng. Hiện giờ Tên Côn Đồ nằm trong tay cô cô Dương Tiểu Cận. Có một ngày rồi sẽ truyền tới tay nàng, ta thậm chí chẳng cần làm gì, chỉ cần chờ đợi là được.
Những người ngày đã bị Tông Thừa dùng Bí mật ngẫu khống chế, cũng khác nào phân thân của Tông Thừa cả.
- Còn Nhâm Tiểu Túc thì sao?
Hàn Dương nghi ngờ:
- Có cần giữ hắn lại không?
Lúc này, Tông Thừa có chút do dự. Kế hoạch nguyên bản của hắn là sẽ tới hàng rào 88 cứu Dương Tiểu Cận ra, sau đó dùng Bí mật ngẫu khống chế Dương Tiểu Cận rồi thả nàng về sống như trước.
Vừa mới bắt đầu, thứ Tông Thừa nhìn trúng không phải lực ảnh hưởng của Dương Tiểu Cận tới Dương thị mà là sức ảnh hưởng của nàng trong Tên Côn Đồ.
Bản thân hắn là một siêu phàm giả, vì thế Tông Thừa biết, trong tương lai, những tổ chức hội tụ siêu phàm giả như Hỏa Chủng và Tên Côn Đồ có ý nghĩa gì. Đó là lực lượng chân chính có thể thay đổi thế giới.
Mà Tông Thừa không cần tiêu phí quá nhiều khí lực, chỉ cần một mình Dương Tiểu Cận đã sở hữu được tất cả Tên Côn Đồ rồi.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc chính là sự xuất hiện ngoài ý muốn. Ban đầu, khi hắn biết Nhâm Tiểu Túc là đệ tử của Tên Côn Đồ, trong lòng hắn mừng rỡ như điên. Nếu người thừa kế của hàng rào 178 cũng rơi vào tay hắn. Tương lai Tông thị quả thật như hổ thêm cánh.
Tông Thừa rất thích năng lực siêu phàm của mình. Nó giống như một cái remote có thể điều khiển hết thảy vậy. Có thể dùng nó để thu hoạch địa vị và năng lực của người khác, xem đối phương như con rối điều khiển trong tay.
Bất quá Vương Tòng Dương có nói, dường như quan hệ của Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm không tốt như hắn tưởng. Điều này khiến Tông Thừa có chút chần chờ, hắn biết lời Vương Tòng Dương nói chưa chắc là thật, nhưng ngay cả Tông Thừa cũng hoài nghi, Trương Cảnh Lâm thật sự xem Nhâm Tiểu Túc là người thừa kế hàng rào 178 sao? Tuổi đối phương còn trẻ, hơn nữa Nhâm Tiểu Túc có thể phục chúng?
Năm đó Trương Cảnh Lâm ở hàng rào 178 chờ hơn 10 năm mới phục chúng được. Mà bản thân hắn còn là người hàng rào 178, mọi người không có cảnh giác với hắn.
Mà Nhâm Tiểu Túc lại khác, đối với người của hàng rào 178, bây giờ hắn vẫn còn là người ngoài.
Cho nên, Tông Thừa tỉ mỉ cân nhắc vẫn thấy, giá trị của Nhâm Tiểu Túc không lớn hơn Dương Tiểu Cận
Dương Tiểu Cận với người đứng đầu Tên Côn Đồ là quan hệ huyết thống, hơn nữa Dương Tiểu Cận còn được Tên Côn Đồ công nhận là người thừa kế tổ chức.
- Hàn Dương, ngươi cũng đi đi. Nếu lưu lại người sống càng tốt, bằng không có thể trực tiếp giết Nhâm Tiểu Túc cũng được.
Tông Thừa bình tĩnh nói.
Dù chỉ lấy được Dương Tiểu Cận, hắn cũng xem như thành công.
….
Đội Kim Lam dẫn dắt chỉ hơn 10 người, cuối cùng vẫn không ngăn nổi đám thổ phỉ cưỡi mô tô.
Trương Nhất Hằng đang chạy bên cạnh bỗng dưng dừng bước.
Hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc không ngừng thở dốc trên lưng Nhan Lục Nguyên:
- Đại ca, ta cũng phải đi rồi.
Nói xong, bỗng nhiên Trương Nhất Hằng xoay người:
- Anh em đội hai, đi theo ta!
Một đám thổ phỉ cười ha hả tiếp lời:
- Không thể để một mình Kim Lam nở mày nở mặt được, đúng không?
Trương Nhất Hằng hỏi:
- Các ngươi không trách ta sao. Nếu không phải ta quay về núi dẫn các ngươi đi. Có lẽ hôm nay các ngươi không phải chết.
Có người đáp:
- Sống như thế cũng không có ý nghĩa gì.
Trương Nhất Hằng cười nói:
- Đúng là không có ý nghĩa thật.
- Sau khi chết, cũng không biết bên dưới thế nào?
Một thổ phỉ vừa kiểm tra súng ống vừa hiếu kỳ nói.
- Không biết nữa, dù sau thì kiếp sau cũng phải đọc nhiều sách, có một tay nghề thật tốt. Các ngươi nhìn tên Hứa Kim Nguyên kia đi, vì xây được phòng ở mà mỗi ngày đều được nữ nhân kéo vào nhà đấy…
Trương Nhất Hằng cười mắng:
- Kiếp sau lão tử cũng phải học xây nhà.
- Cũng không biết kiếp sau còn gặp được đại ca không?
- Hẳn là được.
- Tình cảnh này, có ai biết thì làm một đoạn thơ nghe chơi.
- Ha ha ha, có ai biết làm thơ không?
Cả đời những người này không đọc sách. Lúc ở thị trấn chỉ có con nhà giàu mới được đưa tới học đường học tập. Tập đoàn bắt bọn họ tới nhà xưởng đào mỏ than.
Cũng vì nhẫn nhịn không được thói đời bạc bẽo kia, họ mới đi làm thổ phỉ. Hiện tại nếu đã gặp được ánh sáng và hy vọng rồi, có chết họ cũng phải chết ra hình người.
Đột nhiên, ở một mô đất xa có tiếng súng rền vang, mắt thấy trong đội xe mô tô có một chiếc xe bỗng hóa thành một hỏa cầu.
Ngay sau đó, từng chiếc từng chiếc đều phát nổ. Dương Tiểu Cận lần nữa thử dùng năng lực nàng am hiểu nhất khống chế cục diện này.
Thế nhưng thổ phỉ có rất nhiều, chúng vẫn không ngừng chạy tới!
Trương Nhất Hằng quay đầu nhìn bóng lưng Nhâm Tiểu Túc, hắn hét lớn:
- Đánh chết CM chúng nó… lão tử là Trương Nhất Hằng! Lão tử cũng là anh hùng!
Trương Nhất Hằng cũng không biết vì sao lại tự hô tên mình. Chẳng qua hắn cảm thấy, giờ khắc này hẳn là giây phút huy hoàng nhất trong cả cuộc đời của hắn.
Từ giờ, hắn không còn là Trương Nhất Hằng cần thế giới nữa. Mà thế giới này phải nhớ tên Trương Nhất Hằng nửa bước không lùi là hắn.
Nhan Lục Nguyên không hề quay đầu, hắn dùng toàn lực cõng Nhâm Tiểu Túc chạy như điên về hướng tây. Người máy nano trong thân thể không chịu nổi sức nặng là kêu lên thành tiếng. Nhan Lục Nguyên phải cố hết sức bình sinh mà chạy.
- Ca, có phải thế giới này không để chúng ta qua được ngày lành không?
Nhan Lục Nguyên thở dốc.
- Rõ ràng chúng ta đã rời khỏi hàng rào
- Rõ ràng chúng ta đã phải lẩn trốn, cũng không cần giao tiếp cùng họ. Vì sao còn trở nên như bây giờ?
Nhan Lục Nguyên cõng Nhâm Tiểu Túc trên lưng, mờ mịt hỏi:
- Ca, đây chính là thời đại bi ai.
Hắn không bi thương vì đám Kim Lam, vì hắn chưa từng ở chúng với họ.
Hắn cũng không thấy đám người này có gì lừng lẫy, vì hắn từng gặp qua một màn càng lừng lẫy hơn.
Chỉ là ở thời đại này, dường như họ không thể nào sống tốt cho nổi.
Trong loạn thế, chỉ lo nghĩ cho bản thân căn bản chỉ là mộng tưởng.
Nhâm Tiểu Túc là một thiếu niên, hắn từng không hiểu vì sao Trương Cảnh Lâm chán ghét chiến tranh, cũng từng không hiểu vì sao Khánh Chẩn và Lý Thần Đàn không chết không thôi với kẻ địch.
Đến thời khắc này, Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên bỗng hiểu rõ, sở dĩ loạn thể gọi là loạn thế, là vì không ai có thể thoát khỏi.
Nếu năng lực của ngươi không đủ, ngươi sẽ không có khả năng xây dựng giấc mơ của mình.
Trước thực lực tuyệt đối, mọi thứ chỉ là si tâm vọng tưởng.
Qua một tháng này, mọi thứ ở Hà Cốc khiến Nhâm Tiểu Túc trầm mê trong đó.
Hắn chưa bao giờ thứ thứ gì tốt đẹp được sinh ra từ tay mình trong 17 năm khổ sở và giãy dụa đã qua.
Cho nên, dù mọi thứ có không chân thật thế nào, Nhâm Tiểu Túc cũng nguyện ý buông tha cho lý trí mà tin tưởng đó là sự thật.
Hôm nay vẫn là một ngày bình thường, giống như vô số ngày đã qua.
Đạn bay trên chiến trường, khói súng mù mịt.
Nhan Lục Nguyên không dám sử dụng năng lực Trớ chú vì hắn đang cõng Nhâm Tiểu Túc. Hiện tại Nhan Lục Nguyên không chắc bản thân có thể vừa cõng Nhâm Tiểu Túc vừa né tránh phản phệ. Nếu phản phệ kia ảnh hưởng tới Nhâm Tiểu Túc thì toi rồi.
Sau lưng truyền tới âm thanh suy yếu của Nhâm Tiểu Túc:
- Thả ta xuống.
Nhan Lục Nguyên mím môi không nói lời nào, vẫn chạy như điên.
Bên tai hắn là hỏa lực của súng bắn tỉa, có điều thổ phỉ nhiều vô kể, hỏa lực của chúng đã lan tới phía trước Trương Nhất Hằng!
Nhâm Tiểu Túc run rẩy nói:
- Lục Nguyên, thả ta xuống.
Nhâm Tiểu Túc dãy giạu, thế nhưng đau đớn đã khiến thần kinh hắn tê liệt. Tuy bây giờ cảm giác đau đớn không còn nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn bất lực.
Vào lúc này, đám thổ phỉ trực tiếp vượt qua nơi đám Trương Nhất Hằng tử thủ. Họ chia thành hai hướng, một hướng chạy tới chỗ đánh lén, một hướng đuổi theo đám Nhan Lục Nguyên.
Thổ phỉ phương bắc còn hơn 400 người. Lực lượng của đám Trương Nhất Hằng không cách nào chống đỡ nổi.
Trương Nhất Hằng thấy đám thổ phỉ vượt qua trước mặt mình, nhất thời nóng nảy:
- Đứng lại cho lão tử! Tới giết lão tử đi!
Thế nhưng đám thổ phỉ không quản họ.
Nhan Lục Nguyên thấy đám thổ phỉ sắp vọt tới mà chẳng ai năm cản được nữa thì bấy giờ, bỗng nhiên trên tay Khương Vô bay ra năm đóa hoa mai, hoa mai đỏ thẫm phân thành từng đóa năm cánh.
Trong cuồng phong kịch liệt, cánh hoa như lưỡi đao của Khương Vô bay tới chỗ đám thổ phỉ.
Thế nhưng số lượng quá ít, vẫn chưa đủ.
Một cánh hoa bay tới lấy đi một sinh mạng rồi biến mất. Thổ phỉ vẫn còn hơn trăm người.
Khương Vô cắn răng, chỉ thấy cánh tay nàng ẩn hiện đường vân, ba đóa hoa lần nữa bay tán loạn.
Vẫn không đủ, lúc này, Khương Vô như muốn học những người khác không ngừng đốt cháy sinh mạng của mình.
Vương Vũ Trí giữ tay Khương Vô lại, bình tĩnh nói:
- Lão sư, còn có chúng ta.
Nói xong, Vương Vũ Trí cầm súng chuẩn bị xông lên.
Lúc này, một số thổ phỉ đã phóng tới chỗ Dương Tiểu Cận. Dương Tiểu Cận là tay súng bắn tỉa, không thế giết nhiều thổ phỉ trong thời gian ngắn.
Bấy giờ, bỗng nhiên Nhan Lục Nguyên chậm rãi dừng bước, hắn quay lại nói với Khương Vô:
- Khương Vô lão sư, ngươi cõng ca ca của ta chạy tiếp, đừng quay lại.
Nói xong, Nhan Lục Nguyên đặt Nhâm Tiểu Túc lên lưng Khương Vô, sau đó một thân một mình chạy về phía chiến trường, đi về hướng tai ương.
Tiểu Ngọc Tỷ sau lưng khàn giọng gọi:
- Lục Nguyên, ngươi muốn làm cái gì vậy?!
Nhan Lục Nguyên bình tĩnh nói:
- Phú Quý thúc, dẫn Tiểu Ngọc Tỷ đi đi.
Tiểu Ngọc Tỷ muốn tránh khỏi nhưng Vương Phú Quý đã kịp kéo tay nàng, trong lòng hắn cũng vô cùng thống khổ.
Hắn không biết Nhan Lục Nguyên muốn làm gì, nhưng hắn biết hắn không thể buông tay, một khi buông, chỉ sợ sẽ không bao giờ gặp lại Lý Tiểu Ngọc nữa.
Tiểu Ngọc Tỷ khóc hô:
- Lục Nguyên quay lại, ngươi muốn làm gì hả?!
Nhan Lục Nguyên quay đầu nhìn Tiểu Ngọc Tỷ cười nói:
- Ta muốn để bi ai của bản thân trở thành bi ai của thời đại.
Nói xong, Nhan Lục Nguyên từng bước đi tới. Thời đại này đã mục nát, thời đại mới sắp sinh ra.
Muốn xây dựng thời đại tràn ngập hy vọng kia cần phải có sức mạnh? Nhan Lục Nguyên không biết có phải không, thế nhưng hắn cảm thấy Nhâm Tiểu Túc có thể làm được.
Trên không trung, mây đen không ngừng kéo tới, đại địa bắt đầu rên rỉ.
Trong thời đại chư thần quật khởi, thần minh đang giáng lâm.
Nhan Lục Nguyên từng bước vọt tới chỗ đám thổ phỉ, bỗng nhiên một màn sương xám vây quanh hắn như đại biểu cho ác long tai ương.
Lúc này, mãnh thú bị giam giữ trong lòng Nhan Lục Nguyên không ngừng rống giận thời đại.
Nhan Lục Nguyên từng là một nam hài nhà bên vô hại. Từ khi hắn có năng lực Hứa nguyện và Trớ chú, không ai biết hắn sẽ làm gì, cũng không ai biết cực hạn Trớ chú của hắn tới đâu.
Hiện giờ Nhan Lục Nguyên dùng Trớ chú nguyền rủa đại địa sụp đổ, cho nên, đại địa thật sự sụp đổ.
Vì Nhan Lục Nguyên tiêu hoa năng lực bản thân quá mức mà ý chí trong hư vô mờ mịt bỗng trở thành gai nhọn đâm cho đầu hắn đau nhức.
Cuối cùng, hai hàng huyết lệ chảy xuống.
- Ừ, không chết được…
Nhan Lục Nguyên nói khẽ, trong lòng hắn không chút bi thương, hắn thầm nghĩ để cho thời đại cũ rích này tuẫn táng cùng thiên địa.
Ca, hiện tại tới lúc ta bảo vệ ngươi và thời đại mới kia rồi.
Nhan Lục Nguyên nhẹ giọng nói thầm.
Ở nơi phương xa, vỏ trái đất bỗng nhiên bộc phát ra năng lực to lớn, kẽ nứt không ngừng lan tràn trên mặt đất, giống như động đất ở Cảnh Sơn vậy, không ngừng lan tràn cản chân thổ phỉ.
Giống như đúc.
Đấy là năng lực to lớn của tự nhiên từng được Nhan Lục Nguyên chứng kiến. Hiện giờ tới lượt hắn phóng thích năng lượng to lớn đó.
Chỉ thấy khe nứt như một chui đao chém đôi mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ầm giữ đất trời, phảng phất như muốn phá vỡ thế giới.
Khe nứt lan tới trước mặt đám thổ phỉ, cứng rắn cuốn chúng xuống vực sâu vô tận.
Dưới vực sâu là hắc ám vô biên, gió lốc không ngừng rít gào như một đầu dã thú to lớn.
Mà khe nứt cũng không dừng lại, nó một đường phóng tới phương bắc. Nhan Lục Nguyên cũng không biết phương bắc có cái gì, hắn chỉ cảm thấy nơi đó có một thứ cực kỳ buồn nôn cần phải xóa bỏ.
Tông Thừa ở phương bắc thấy một màn như thế từ xa thì bị hù tới hồn phách thất lạc, vì hắn không ngờ lại có siêu phàm giả cường đại như thế trên đời này!
- Chạy mau!
Tông Thừa không còn bình tĩnh như trước. Hắn như phát điên mà không ngừng chạy trốn, thế nhưng khe nứt như đuổi theo hắn, không để hắn trốn thoát.
Có điều Tông Thừa dần phát hiện, khe nứt chỉ còn là dư lực mà thôi. Chiến trường cách hắn rất xa, dù là Nhan Lục Nguyên một kích toàn lực cũng không thể giết chết Tông Thừa cách mình tận mấy cây số.
Khe nứt dần chậm lại, mãi tới rừng sâu mới chậm rãi khép kín.
Trong lòng Tông Thừa lạnh lẽo, hắn dẫn theo chiến binh nano chạy về phương bắc.
Hắn không ngờ đám thổ phỉ đuổi theo Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận lại bị chôn sống dưới khe nứt của đại địa!
Dương Tiểu Cận ngẩng đầu nhìn về phương bắc.
Đám Trương Nhất Hằng kinh ngạc nhìn một mà đất trời biến sắc mà không ngờ bản thân họ vẫn còn sống.
Đây là… đây là năng lực của thần mình sao?
Mà bấy giờ, Nhan Lục Nguyên đang lẳng lặng đứng chờ phản phệ.
Nếu Trớ chú có cấp thiên tai thì hẳn phản phệ cũng vậy.
Phương tây phát ra âm thanh ầm vang, phảng phất như thiên quân vạn mã đang cuốn tới. Trong lòng Nhan Lục Nguyên chợt hiểu ra, nước lũ đang tới gần.
Nhan Lục Nguyên dùng hết khí lực cuối cùng hét lên với đám Vương Phú Quý:
- Chạy tới chỗ cao!
Mà hắn thì chậm rãi ngồi bệt xuống đất, người máy nano không còn năng lượng. Tất cả năng lượng đã được Nhan Lục Nguyên dùng hết vào Trớ chú, hiện tại hắn chỉ có thể mặc cho số phận an bài.
Mỗi cuối xuân, địa khu Hà Cốc sẽ có nước lũ tới đúng hẹn.
Khi ấy, đại khu sẽ có một đường sông mới. Hơn phân nửa mặt đất của địa khu sẽ thay hình đổi dạng vì trận lũ này.
Chỉ là, năm này nước lũ lại tới sớm vài ngày.
Nước lũ không ngừng hội tụ rồi như tuyết lỡ xuôi dòng, chớp mắt đã tới.
Nhan Lục Nguyên có thể nghe được âm thanh cây cối bị nước lũ bẻ gãy. Hắn quay đầu nhìn thượng du, nước lũ cao như tường thành, phô thiên cái địa ầm ầm cuốn tới.
Có điều hắn chợt thấy Nhâm Tiểu Túc rời khỏi lưng Khương Vô, Tiểu Ngọc Tỷ cũng vụt ra cánh tay Vương Phú Quý.
Tất cả mọi người đều chạy tới sườn núi mà Nhâm Tiểu Túc và Tiểu Ngọc Tỷ lại dùng hết cả khí lực chạy tới chỗ hắn.
Nhan Lục Nguyên ngây ngẩn cả người:
- Ca…
Nước lũ đã tới, đám người Vương Phú Quý ở thượng du không kịp trốn đều bị cuốn đi. Cành mai trên tay Khương Vô bao bọc tất cả mọi người khiến họ cùng bị cuống tới hạ du.
Nhâm Tiểu Túc nghe âm thanh nước lũ cuồn cuộn sau lưng, hắn biết không còn kịp nữa rồi. Nhan Lục Nguyên bỗng nghe tiếng rống của Nhâm Tiểu Túc:
- Tồi Thành!
Sau một khắc, tốc độ Nhâm Tiểu Túc lần nữa tăng nhanh. Hắn phóng tới trước mặt Nhan Lục Nguyên, nước lũ đuổi ngay sau thân hình của thiếu niên.
Thế nhưng lại có dị biến, một siêu phàm giả xuất hiện tại mô đất cao phía bắc. Đó là Hàn Dương, thủ hạ của Tông Thừa!
Trong chớp mắt, Hàn Dương giơ tay lên. Một trường mâu đỏ thẫm xuất hiện trong tay hắn, trường mâu rời khỏi tay siêu phàm giả.
Nhan Lục Nguyên lo lắng:
- Ca, tránh ra!
Trường mâu như có sinh mệnh vọt tới.
Nhâm Tiểu Túc biết sau lưng có nguy hiểm nhưng hắn chẳng quan tâm, ngay trước khi Tồi Thành chấm dứt đã kịp bắt lấy tay của Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ, ném hai người họ lên bờ.
Tiểu Ngọc Tỷ ngã xuống đất ngất đi.
Trên không trung, Nhan Lục Nguyên thấy trường mâu mà đỏ xuyên qua bụng Nhâm Tiểu Túc.
Nước lũ chia cắt nam bắc thành hai nửa. Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên cách nhau một cơn lũ. Máu như thác phun ra từng bụng Nhâm Tiểu Túc, mà Nhâm Tiểu Túc như chẳng có việc gì cười nói với Nhan Lục Nguyên:
- Không được chết.
Sau đó, một tiếng ầm vang vang lên, Nhâm Tiểu Túc bị nước lũ cuốn đi, biến mất trong làn nước đục ngầu.
- Ca, chờ ta với!
Nhan Lục Nguyên thảm thiết nghẹn ngào khóc. Hắn muốn đứng dậy bơi theo nhưng vừa đứng lên đã té xuống.
Phía nam bỗng xuất hiện một bầy sói, Lang Vương không để ý nước lũ mà vọt tới chỗ Nhan Lục Nguyên, đợi tới khi nó tới bên người thằng bé, lập tức cắn Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ kéo đi.
Bóng dáng 2 người 1 thú vừa rời khỏi, nước lũ liền cuốn qua nơi đó.
…
=> Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Ly biệt, vì ngày gặp lại! Mình lại khóc một dòng sông khi dịch chương này.
Hơn 3000 chữ nên mình mạn phép đặt TLT bằng 2 chương, mong mọi người thông cảm!
Quyển 3: Bi Ai Của Thời Đại đã hết.
Quyển 4: Vương Giả Nơi Bắc Địa (Vua Phương Bắc) sẽ ra mắt vào NGÀY MAI