Chương 374: Dương Tiểu Cận Báo Thù
Hàn Dương đang chạy trốn. Tuy nước lũ đã ngăn hết thảy kẻ địch nhưng vẫn có người âm hồn bất tán đuổi theo gã.
Nếu không phải gã có kinh nghiệm vài năm chiến đấu, chỉ sợ đã chết trên tay đối phương.
Lúc trước, vì năng lực Nhan Lục Nguyên thể hiện quá mức kinh hãi nên Tông Thừa đã sớm chạy trốn về Tông thị.
Tông Thừa đã quên mất còn có Hàn Dương, vì thế bây giờ Hàn Dương chẳng khác nào một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Lúc tới một dòng suối nhỏ chảy từ trong sơn cốc tại quan ải, Hàn Dương bước ngắn bước chạy vào trong sơn cốc. Gã rất quen thuộc nơi này, thổ phỉ Tông thị khống chế đóng quân ở nơi quan ải.
Ngoại giới đều cho rằng thổ phỉ ở Hà Cốc không ai kiểm soát, nhưng Tông thị là tập đoàn một phương, sao có thể hoàn toàn mất khống chế được chứ. Tất cả thổ phỉ nơi quan ải vẫn nằm trong sự quản lý của Tông thị.
Đến nơi này, Hàn Dương nhẹ nhàng thở ra, gã biết mình sắp an toàn rồi.
Tuy nhiên, nguy hiểm nhất vẫn là sơ sảy ở vài bước cuối. Hàn Dương vừa thả lỏng nay trở nên nghiêm túc hơn. Kẻ thù như quỷ hồn kia nhất định vẫn còn sau lưng gã, gã không thể khinh thường.
Vào ngay lúc này, bỗng nhiên Hàn Dương cảm thấy phổi mình như bị xé rách, quán tính to lớn tới từ sau lưng khiến gã rơi vào dòng suối nhỏ bên cạnh.
Viên đạn xoay với tốc độ cao xuyên qua xương sườn gã. Lực xuyên thấu còn kéo khiến da thịt của hắn bị kéo thành từng sợi bông, ngay cả trái tim cũng nổ tan tành.
Cho tới sau đó, khi âm thanh súng nổ vang lên bên tai thì Hàn Dương đã nằm trong dòng suối, huyết dịch cuồn cuộn chảy ra, nhuộm suối nước thành một màu hồng.
Hắn nằm ngửa mặt lên trời, chỉ có thể nhìn từng điểm sáng trên không trung rơi xuống cũng như chính sinh mệnh của mình.
Dương Tiểu Cận bò dậy từ nơi xa, vì truy sát Hàn Dương đã hai ngày nàng chưa chợp mắt.
Chỉ thấy hai mắt Dương Tiểu Cận đỏ bừng, chẳng biết vì khóc hay do thời gian dài chưa nghỉ ngơi.
Nàng có không ít cơ hội giết Hàn Dương, thế nhưng Dương Tiểu Cận vẫn chờ, nàng muốn Hàn Dương phải trải qua đau khổ mà Nhâm Tiểu Túc từng chịu đựng.
Không, nàng là muốn Hàn Dương phải càng đau khổ hơn.
Lúc ấy, Dương Tiểu Cận có chút mê man, nàng chạy như điên dọc theo sông ngòi như muốn tìm cho bằng được Nhâm Tiểu Túc. Dù Nhâm Tiểu Túc có chết đi nữa, nàng cũng phải thấy thi thể của hắn mới thôi.
Có điều nước sông ngòi chảy quá nhanh. Dương Tiểu Cận dùng toàn lực chạy chừng mấy cây số đã không chạy nổi nữa, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn sông ngòi cuốn Nhâm Tiểu Túc về nơi xa.
Toàn lực chạy trốn, dù là siêu phàm giả thì sức chịu đựng cũng có giới hạn.
Mắt thấy nước lũ sắp đuổi tới, Dương Tiểu Cận so sánh vị trí rồi cưỡng ép bản thân vượt qua con sông, một đường truy sát Hàn Dương tới quan ải.
Thế nhưng giết Hà Dương xong thì sao, lại giết Tông Thừa?
Cơ mà chỉ giết một Tông Thừa cũng chả hết hận.
Đột nhiên, một con hạc bay tới đậu trên vai nàng. Dương Tiểu Cận sửng sốt mở phong thư dưới chân con hạc ra, chỉ thế bên trên là một dòng chữ nhỏ xinh:
“Tới Trung Nguyên đi, chuyện nơi này đã xong. Cô cô giúp con diệt Tông thị.”
...
Lúc Nhâm Tiểu Túc tỉnh lại, hắn chỉ thấy khí lực toàn thân không còn, bên tai nghe tiếng người kinh hỉ:
- Hắn tỉnh rồi.
Âm thanh là của một cô gái.
Nhâm Tiểu Túc im lặng dò xét thì thấy một cô gái trạc tuổi hắn đang quay đầu nhìn từ vị trí ghế lái phụ.
Mà Nhâm Tiểu Túc thì nằm sau xe việt dã, yên xe đã được làm phẳng, phía sau chẳng khác nào một cái giường.
Chỉ thấy cô gái cầm bộ đàm nói:
- Ca, tiểu tử bị thương kia tỉnh rồi.
Xe dừng, từ đầu tới cuối Nhâm Tiểu Túc không nói gì. Hắn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là vết thương chỗ bụng vẫn đau âm ỉ.
Cửa xe mở ra, Nhâm Tiểu Túc thấy có người đẩy xe lăn tới, trên xe lăn là một người trung niên.
Người trung niên cười nói:
- Xin chào, ta là Vương Thánh Tri, chúng ta thấy ngươi ở bờ sông. Khi ấy ngươi hôn mê do trọng thương. Chúng ta tự tiện làm chủ đem ngươi theo lên đường, hy vọng ngươi bỏ qua cho.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lát:
- Thương thế ta thế nào rồi?
- Cũng nên chúng mừng ngươi rồi…
Vương Thánh Tri cười nói.
Nhâm Tiểu Túc có phần nghi hoặc, việc này có gì mà đáng chúc mừng.
Dường như nhìn ra nghi ngờ của Nhâm Tiểu Túc, Vương Thánh Tri tiếp tục cười nói:
- Vết thương lần này của ngươi vừa vặn ở ngay ruột thừa. Lần xuyên thủng bụng nào cắt bỏ ruột thừa của ngươi. Về sau ngươi không cần lo sẽ viêm ruột thừa nữa.
Nhâm Tiểu Túc:
- …
Cô gái kia cười nói:
- Ta là Vương Thánh Nhân, sao ngươi bị thương thế?
Nhâm Tiểu Túc không chút suy nghĩ mà đáp:
- Vốn ta đang trồng trọt thì nước lũ cuốn tới chôn vùi khu quần cư của chúng ta. Ta bị nước lũ cuốn văng vào một gốc cây, bị cành cây đâm vào bụng.
- Thì ra là thế…
Vương Thánh Tri cười gật đầu, dường như hắn cũng không tính nghiên cứu nguyên nhân của vết thương.
Nhâm Tiểu Túc có phần do dự, đám người này từ đâu mà tới, lại muốn đi đâu??
Người ngồi xe việt dã không phải người thường. Vương Thánh Tri lại ngồi xe lăng. Nhâm Tiểu Túc nhận ra, người trung niên này chính là cầm đầu nơi này.
Nhâm Tiểu Túc không muốn nói thật. Hiện giờ ai hắn cũng không tin được.
Chưa qua bao lâu, vốn hắn muốn tin tưởng một thứ gì đó, thế nhưng chờ đợi hắn lại là tai ương. Đã từng vấp ngã, phải nhớ kỹ nỗi đau khi ấy.
Vương Thánh Tri hỏi:
- Hiện tại ngươi hành động bất tiện, không bằng trước theo chúng ta, đợi thương thế ngươi tốt thì quyết định sau?
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Các người đi tới đâu?
- Hàng rào 178.
Vương Thánh Tri cười nói:
- Chúng ta tới từ Trung Nguyên. Ngươi biết hàng rào 178 chứ?
- Biết…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Nhưng chưa tới bao giờ.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới ý thức được, thì ra đối phương tới từ Trung Nguyên ở phía đông, là người trong Trung Nguyên ư?
Nhâm Tiểu Túc bị nước lũ một đường cuốn tới hạ du phía đông. Kết quả lại bị đám người này lần nữa dẫn về phương bắc, hướng đi hoàn toàn tương phản.
Nhưng… những người này tới hàng rào 178 làm gì?
Nhâm Tiểu Túc chú ý một điểm, người trên xe đều mặc thường phục, trong xe cũng không có biểu tượng gì đặc biệt.
- Ừ…
Vương Thánh Trì gật đầu:
- Quê hương của ngươi đã bị nước lũ cuốn đi, cùng chúng ta tới hàng rào 178 đi. Nói không chừng còn có thể tìm nơi trú chân mới.
Lúc nghe hai chữ quê hương, bỗng nhiên ngực Nhâm Tiểu Túc đau đớn.
Vương Thánh Tri nhìn biểu tình của Nhâm Tiểu Túc:
- Xin lỗi, đã nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi.
Nhâm Tiểu Túc cũng không cố gắng che dấu điểm này. Hiện tại hắn nên cư xử như một lưu dân đau khổ, hắn dừng một chút rồi nói:
- Hàng rào 178 không tiếp nạp ngoại nhân.
Vương Thánh Tri cười nói:
- Ta và Trương tư lệnh có chút giao tình. Nói không chừng có thể giúp ngươi một hai. Dù không được, chúng ta cũng không thể ném ngươi ở nơi hoang dã này.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nửa ngày:
- Được rồi, cám ơn.
Hiện tại, thương thế của Nhâm Tiểu Túc rất nghiêm trọng. Hắn cảm thấy xương cốt toàn thân vô lực, thậm chí ngay cả năng lực tự hành động cũng chẳng có.
Lần này hắn bị thương quá nặng, hắn phải mau chóng tìm cơ hội bôi hắc dược.
Đợi tới khi đoàn xe tiếp tục xuất phát, Nhâm Tiểu Túc lơ đãng hỏi:
- Người Trung Nguyên rất ít tới Tây bắc. Các ngươi tới nơi cực khổ này làm gì?
Dường như cô gái nọ cũng không quá cảnh giác, nàng nói:
- Chúng ta muốn lần nữa mở ra thương lộ tới Tây bắc.
Nhâm Tiểu Túc im lặng, mở thương lộ? Tông thị sẽ đồng ý để thương lộ mở ra trước mắt mình ư?