Chương 376: Chu Ứng Long
Dường như quan quân Tông thị nhất định phải đưa họ đi. Ba tổ đội dã bắt đầu xông tới.
Mà Vương Thánh Nhân thấy Nhâm Tiểu Túc trốn vào góc tối của xe thì an ủi:
- Yên tâm, không sao đâu. Tông thị không dám làm gì chúng ta đâu.
Nhâm Tiểu Túc ừ một tiếng, Nhâm Tiểu Túc lấy một lá bài bạo liệt ra.
Đại khái Vương Thánh Nhân cho rằng Nhâm Tiểu Túc sợ đội Chiến Bộ của tập đoàn. Kỳ thật thứ Nhâm Tiểu Túc lo lại là bại lộ thân phận.
Hẳn bây giờ Tông thị không biết hắn còn sống, phòng ngừa vạn nhất, tốt nhất hắn không nên lộ diện thì tốt hơn.
Hôm qua Nhâm Tiểu Túc đã tự thoa Hắc dược. Vấn đề ở chỗ, miệng vết thương đã khép nhưng tác dụng của Hắc dược với nội thương vẫn hơi kém.
Lại nghe Vương Thánh Tri cười nói:
- Không cần khẩn trương, ngươi nhìn ta đi, hai chân bất tiện thì chạy đi đâu được? Chúng ta có thể tới Tông thị để các ngươi điều tra. Bất quá các ngươi có thể chuẩn bị một ít mỹ thực của địa phương cho chúng ta không?
Vừa nghe xong, Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ Vương Thánh Tri lại nghĩ tới chuyện ăn uống, ngươi tưởng ngươi tới Tông thị để du lịch hả.
Hơn nữa Vương Thánh Tri cũng chẳng kiêng kỵ khi nhắc tới khuyết tật của mình, tâm trạng còn có vẻ rất tốt.
Vào lúc này, âm thanh động cơ ô tô truyền tới. Quan quân Tông thị sửng sốt, ý cười của Vương Thánh Tri càng đậm:
- Xem ra lần này không đi được rồi. Về sau có cơ hội nhất định sẽ tới.
Trong lúc nói chuyện, một cỗ xe việt dã xuất hiện từ đường chân trời. Từ xa nhìn lại, so với đội Chiến Bộ của Tông thị thì trông đơn bạc hơn.
Có điều trên xe việt dã lại có 3 số, 178.
Tập đoàn bình thường sẽ dán gia huy của gia tộc mình lên xe. Mà biểu tượng của hàng rào 178 lại là số 178. Dường như chỉ cần Nhắc tới 3 số này thì không ai là không nhận ra.
Hẳn chiếc xe này là tới đón đám Vương Thánh Tri. Có điều chỉ có một chiếc xe việt dã, Tông thị sẽ thả họ đi ư?
Nhâm Tiểu Túc lẳng lặng ngồi trong xe. Chỉ thấy xe việt dã tới trước mặt họ, binh sĩ Tông thị chẳng dám nhúc nhích, thậm chí còn không dám nâng súng lên.
Một người vạm vỡ vừa cười ha hả vừa nhảy xuống xe:
- Ta là Chu Ứng Long từ hàng rào 178. Vị nào là Vương Thánh Tri? Tư lệnh bảo ta tới đón các ngươi.
Chưa tính chỉ có 1 xe, không ngờ trên xe lại chỉ có 1 người.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc thấy được, khi nghe ba chữ Chu Ứng Long, sắc mặt quan quân Tông thị đại biến.
Vương Thánh Tri cười nói:
- Là ta, làm phiền người anh em rồi.
Chu Ứng Long nhìn binh sĩ Tông thị xung quanh:
- Người Tông thị các ngươi tới đây làm gì? Muốn làm loạn? s
Quan quân Tông thị nào còn bộ dáng vừa rồi, hắn cười nói:
- Không đúng không đúng, chúng ta chỉ muốn mời khách tới từ Trung Nguyên sang hàng rào Tông thị ngồi chơi một chút thôi.
- Tông thị các ngươi thì có cái gì tốt, cút sang bên.
Chu Ứng Long cười lạnh:
- Khách của Trương tư lệnh các ngươi cũng dám cản. Ta thấy lá gan chó của các ngươi to ra không ít. Nhanh chóng cút khỏi mắt ta, không thì đừng trách ta không khách khí.
Chu Ứng Long trông cao chừng 1m9, thân hình hắn to lớn như mãnh thú, khuôn mặt chữ điền cuồn cuộn khí huyết.
Chỉ một người như vậy đã quát lui gần trăm binh sĩ chính quy. Hơn nữa, càng khiến người ta kinh ngạc là quan quân nọ thật sự leo lên xe chạy mấy.
Bấy giờ, Chu Ứng Long nhìn bóng xe Tông thị nhỏ giọng:
- CMN, thiếu chút nữa là chơi lớn rồi. Sớm biết vậy đã bảo Tư lệnh phái nhiều người theo….
Đám Vương Thánh Tri cạn lời nhìn nhau.
Chu Ứng Long quay đầu cười nói:
- Mời ngài đi theo xe của ta, trực tiếp đi tới hàng rào 178. Trương tư lệnh đang đợi ngài.
- Còn bao lâu nữa tới hàng rào 178?
Vương Thánh Tri hỏi.
- Còn chừng 4 5 ngày nữa…
Chu Ứng Long nói tiếp:
- Đoạn đường phía trước đã bị thổ phỉ cố tình phá hoại. Một giờ đi được 15km đã là cảm tạ trời đất rồi.
Đột nhiên Vương Thánh Tri hỏi:
- Tông thị này…
Chu Ứng Long vẫy tay:
- Linh cẩu thôi, không cần lo.
Nhâm Tiểu Túc đã hiểu, cách nói chuyện của Chu Ứng Long là, chưa biết chuyện có thật không, trước hết cứng giọng cái đã.
*Nôm na là sĩ diện, chưa biết thế nào nhưng vênh váo cho đã cái nư trước.
Đột nhiên, Chu Ứng Long thấy Nhâm Tiểu Túc trên xe, hắn sửng sốt một chút:
- Các người có người bị thương? Sao lại bị thương?
Lúc này, quần áo chỗ bụng Nhâm Tiểu Túc vẫn còn vết máu do lúc trước chảy ra. Mà Chu Ứng Long cũng tinh mắt, vừa liếc nhìn đã thấy.
Vương Thánh Tri giải thích:
- Có phải lúc trước Hà Cốc bị lũ không? Người anh em này là lưu dân ở thượng lưu bị lũ cuốn xuống hạ du, chúng ta tình cờ cứu được hắn.
- À, đúng thế thật…
Chu Ứng Long quan sát Nhâm Tiểu Túc;
- Đúng là có lũ. Bất quá Hà Cốc có nhiều thổ phỉ hơn lưu dân. Này, tiểu tử kia, ngươi là thổ phỉ hay lưu dân?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Lưu dân.
- Ở khu quần cư nào?
Chu Ứng Long hỏi lại.
- Cách hơn 50 km về phía đông của núi Đạt Bản.
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Ngươi biết lão Lưu không?
Bỗng nhiên Chu Ứng Long hỏi.
Nhâm Tiểu Túc đau lòng.
Bấy giờ hắn mới nhận ra, kỳ thật hàng rào 178 nắm rất rõ Hà Cốc. Bằng không Chu Ứng Long sẽ không điểm tên hỏi họ!
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc như thường hỏi:
- Lão Lưu nào, Lưu Tuấn Khuê hay Lưu Đức Thắng?
Chu Ứng Long cười ha hả:
- Được rồi, có thể nói ra tên hai người này thì đúng thật là người của khu quần cư.
Thế nhưng thời khắc này, nỗi đau trong lòng Nhâm Tiểu Túc lại âm ỉ lên.
Lưu Đức Thắng và Lưu Tuấn Khuê đều là nông dân trung thực trong khu quần cư. Có thể nói những người tị nạn ở khu quần cư vốn không chịu được tập đoàn cũng không thể chịu được cảnh sống ở thị trấn nên mới trốn ra ngoài ở ẩn.
Nhưng dù là lão Lưu nào đi nữa, e rằng cũng đã chết trong trận lũ. Nhâm Tiểu Túc cũng không vui vì thoát khỏi hiểm nguy. Mỗi lần nhắc tới, cừu hận như từng nhát dao khắc thành sẹo không cách nào phai mờ trong tim hắn.
Tông thị còn, đáy lòng Nhâm Tiểu Túc không cách nào bình yên.
Đoàn xe tiếp tục xuất phát, lần này không ai hoài nghi thân phận Nhâm Tiểu Túc nữa. Chỉ là Nhâm Tiểu Túc càng thêm trầm mặc kiệm lời, một câu cũng chẳng buồn nói.
Vương Thánh Nhân ngồi trên xe nói:
- Ca, chỉ sợ Tông thị sẽ trở thành vấn đề lớn nhất khi chúng ta mở thương lộ. Vấn đề tiếp theo mới là giao thông.
Vương Thánh Tri ừ một tiếng:
- Có người có tiền là làm đường được. Chỉ là không biết sau đó có lấy lại lời không. Nếu Tông thị cản đường, sửa xong đường cũng vô dụng.
- Vậy chúng ta có cần liên hợp với hàng rào 178 tiêu diệt Tông thị không?
Vương Thánh Nhân hỏi.
- Cần bàn bạc kỹ hơn…
Vương Thánh Tri bình tĩnh:
- Phải xem thái độ của Trương Cảnh Lâm đã.
Họ trò chuyện cũng không đề phòng Nhâm Tiểu Túc. Mà Nhâm Tiểu Túc như thấy được tia hy vọng.