Đệ Nhất Danh Sách

Chương 375: Đi Theo

Chương 375: Đi Theo
Nhân số của đội ngũ cũng không nhiều. Tuy Nhâm Tiểu Túc bị thương nằm ở chỗ ngồi phía sau không động đậy nhưng hắn vẫn có thể quan sát xung quanh. Đội ngũ có chừng 20 người, 6 chiếc xe việt dã cấu thành một đoàn xe. Phía sau còn có xe vận tải chuyên môn chở đồ tiếp tế.
Trong đội xe, người chủ sự hẳn là hai anh em Vương Thánh Tri và Vương Thánh Nhân. Bất quá dường như hai người này không có tí hung dữ nào, nhìn qua rất hiền lành. Khi những người khác đối mặt với hai anh em cũng không có áp lực gì.
Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc kiểm tra miệng vết thương của mình. Vết thương ở phần bụng cực kỳ kinh người, may mà đã có người khâu miệng vết thương cho hắn. Bằng không, không đợi hắn tỉnh dậy dùng hắc dược mạng cũng đã đi tong.
Đường khâu rất chỉnh tề, có thể nhìn ra người khâu vô cùng tỉ mỉ và dụng tâm.
Nghe những người này nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc mới biết hắn đã bị nước lũ cuốn đi xa hơn 100km, hắn cũng không biết làm sao mình có thể sống sót sau ngần ấy vết thương và khoảng cách.
Cấp dưới Vương Thánh Tri sẽ tới đưa cơm, đối phương đưa cơm canh nóng cho Nhâm Tiểu Túc rồi đi ngay, mà Nhâm Tiểu Túc chỉ yên lặng, trầm mặc ngồi trong xe ăn cơm.
Bất quá mọi người trong đội xe biết hắn vừa trải qua đại nạn nên cũng hiểu thái độ của Nhâm Tiểu Túc như thế là bình thường.
Mặt trời xuống núi, đoàn xe cắm trại đúng giờ. Nhâm Tiểu Túc nghe mọi người ngồi quanh đống lửa thảo luyện thế cực Tây bắc và Tây nam. Một hán tử nói:
- Sao bên này tự nhiên có chiến trong. Không phải đã hơn mấy chục năm bình yên rồi hả, trước kia ta không chú ý lắm.
Lại nghe Vương Thánh Tri cười nói:
- Trước giờ do giao thông không thuận tiện nên mọi người ở Trung Nguyên không có hứng thú với khu Tây nam. Chuyện trong nhà còn chưa rõ thì lo chi chuyện bên ngoài. Dù sao cũng không liên quan gì nhau.
Vị trí địa lý khiến khu Tây nam như bị ngăn cách với bên ngoài. Thế nhưng vì chiến tranh đột nhiên bạo phát và sự quan tâm của mọi người dần hướng tới đây.
- Nghe nói Khánh Chẩn là một nhân vật cực kỳ lợi hại…
Vương Thánh Nhân suy nghĩ:
- Tuy chúng ta không biết rõ nguyên nhân của trận đánh này. Thế nhưng sau khi Khánh thị và Dương thị cùng nhau tiêu diệt Lý thị thì Dương thị như bị Khánh Chẩn đùa giỡn trong lòng bàn tay. Chúng ta nhất định phải cẩn thận với loại người hiếu chiến như vật.
Trong mắt người ngoài, chân tướng của trận đánh này như bày ra trước mắt. Phảng phất như mọi thứ đều bị Khánh Chẩn điều khiển, từ khi bắt đầu tới lúc chấm dứt, tất cả đều là dã tâm và mưu tính của Khánh Chẩn.
Thế nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ, Khánh Chẩn làm thế chỉ là để tự bảo vệ bản thân mà thôi.
Như Khánh Chẩn nói, nếu cho hắn hai mảnh đất, hắn sẽ trở thành người làm vườn chăm chỉ.
Thế nhưng trong cơn lũ, người có thể sống tới cuối cùng là người phải đi trong con đường đen tối, không cách nào có thể quay lại con đường ánh sáng lúc trước.
Bỗng nhiên có người quay đầu hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Không phải ngươi là người Tây bắc sau, ngươi có biết nguyên nhân của trận chiến không?
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ta không rõ lắm. Ta chỉ là lưu dân, làm sao biết những chuyện này.
Người nọ gãi đầu:
- Vậy à, những chuyện này cách ngươi quá xa rồi. Ha ha ha, xem như ta chưa hỏi đi.
Vương Thánh Nhân nghe vậy thì hỏi Nhâm Tiểu Túc đang ăn cơm:
- Đúng rồi, ngươi còn chưa giới thiệu mình với mọi người nữa?
Nhâm Tiểu Túc dừng lại một chút:
- Ta là Nhâm Tiểu Túc, người nhà của ta bị nước lũ cuốn xuống hạ du. Nếu các ngươi về Trung Nguyên mà có người hỏi ta, mong báo cho họ tin ta còn sống.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc nói chuyện sau vài ngày.
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc muốn mai danh ẩn tích. Thế nhưng những người này không rõ tình hình Tây bắc. Cho nên Nhâm Tiểu Túc bỏ ý này, hơn nữa hắn cũng muốn tìm lại người nhà và bạn bè thất lạc. Tên hắn rất đặc thù, người trùng tên rất ít. Nếu Lục Nguyên và đám Vương Phú Quý nghe được nhất định sẽ tìm thấy.
Kỳ thật, hiện tại Nhâm Tiểu Túc cũng muốn đi tìm đám Nhan Lục Nguyên. Thế nhưng thế giới mênh mông thật sự quá khó tìm. Nhâm Tiểu Túc còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Thống khổ và tuyệt vọng mà Tông thị đem tới cho hắn trong khoảng thời gian này, Nhâm Tiểu Túc sẽ trả lại từng cái một.
Chỉ là sức lực một mình hắn có hạn, Nhâm Tiểu Túc đang tự hỏi nên mượn lực của thế lực nào đây.
Hiện giờ dường như đám người trước mắt đang muốn mở ra thương lộ tới Tây bắc, có lẽ đây chính là cơ hội của hắn.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hắn đã hiểu Lý Thần Đàn. Lúc trước hắn cảm thấy Lý Thần Đàn chẳng khác nào ác ma, nhưng bây giờ Nhâm Tiểu Túc mới biết, khi bản thân chưa từng trải qua thù hận và thống khổ thì không có tư cách phán xét người khác.
Đương nhiên, hiểu là một chuyện, còn làm bằng hữu được hay không lại là chuyện khác.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Trung Nguyên có chiến trong không?
Vương Thánh Tri nhìn hắn:
- Ở đâu mà chẳng có.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút. Ý của Vương Thánh Tri là, ở Trung Nguyên cũng có chiến tranh.
Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:
- Không phải Trung Nguyên phồn hoa, giàu có và đông đúc lắm à?
Vương Thánh Tri cười:
- Cũng chính vì vậy mà chiến tranh mới nổ ra.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc không hỏi nữa, hỏi nữa sẽ không phù hợp với hình tượng lưu dân của hắn. Chỉ là Vương Thánh Tri hình như rất thích nói chuyện phiếm:
- Bình thường lưu dân tây bắc các ngươi sẽ làm gì?
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Trồng trọt, nấu gạch, đào kênh mương tưới tiêu hoa màu.
- Nấu gạch cần bao lâu?
Bỗng nhiên Vương Thánh Nhân hỏi.
Nhâm Tiểu Túc đáp:
- Gạch xanh cần 13 ngày, cất quá thời gian giữa cần châm nước. Chúng ta chưa nấu gạch đỏ nên không biết cần bao lâu.
Vương Thánh Nhân gật đầu không hỏi nữa, câu hỏi vừa rồi nhìn như vô tâm nhưng kỳ thực là cố ý.
Vào lúc này, có vài chiếc xe tải vận binh chạy tới từ phương bắc. Mọi người không nói chuyện nữa mà nhìn về hướng đó.
Khi Nhâm Tiểu Túc thấy được biểu tượng trên xe thì trong lòng nặng nề, đó là biểu tượng của Tông thị.
Nơi này cách Tông thị ít nhất vài trăm km, sao bỗng nhiên đối phương lại xuất hiện ở đây?
Nhâm Tiểu Túc xê dịch thân thể, giấu mặt và trong bóng râm của xe.
Dường như đám Vương Thánh Tri không chút lo lắng, vẫn ngồi bên đống lửa như cũ.
Mấy chiếc xe nọ dừng lại bên cạnh nơi trú quân. Ba tổ tác chiến chính quy của Tông thị đi xuống xe. Một người cầm đầu có thân hình to lớn, xem bộ dáng có vẻ là quan quân Tông thị nhíu mày nói:
- Các ngươi là ai?
Vương Thánh Tri xoay xe lăn lại, đối mặt với quan quân cười nói:
- Chúng ta từ Trung Nguyên tới hàng rào 178, các ngươi là ai?
Sĩ quan kia không trả lời vấn đề của Vương Thánh Tri mà hỏi tiếp:
- Tới hàng rào 178 làm gì?
- Kinh doanh.
Vương Thánh Tri trả lời ngắn gọn.
- Đường này là thuộc địa hạt của Tông thị, không bằng các người tới Tông thị một chuyến. Đợi chúng ta điều tra rõ tình huống sẽ thả các người đi?
Quan quân nói.
Dường như quan quân vẫn chưa rõ thân phận đối phương nên nói chuyện vẫn tương đối khách khí.
Có điều Vương Thánh Nhân nói:
- Vậy chúng ta đi đường vòng là được. Đi thôi, chúng ta và Tông thị nước sông không phạm nước giếng.
Quan quân Tông thị nghe vậy thì không khách khí nữa. Hắn nói với binh sĩ bên cạnh:
- Dẫn bọn họ về.
Sau đó, quan quân Tông thị nói với Vương Thánh Tri:
- Xin lỗi các vị, nơi này cấm thông hành.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc, Tông thị là muốn cô lập hàng rào 178, để tránh hàng rào 178 có liên hệ gì với Trung Nguyên?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất