Chương 380: Trở Mặt Nhanh Hơn Lật Sách
Lúc trước, các anh em trong hàng rào 178 đều chọc Hứa Hiển Sở là ngôi sao chổi. Về sau, mọi người lại phát hiện Hứa Hiển Sở tới hàng rào 178 nhưng hàng rào vẫn không có gì.
Về sau nữa, Hứa Hiển Sở có nói, hắn tới được hàng rào 178 là nhờ thư đề cử của một người bạn. Bằng không thì ngay cả cửa hắn cũng chẳng vào được.
Mà vị bằng hữu kia mới thật sự là người đi tới hàng rào nào hàng rào đó sập tới đấy.
Từ khi tới hàng rào 178, Hứa Hiển Sở chỉ nhắc tới duy nhất 1 vị bằng hữu này nên Chu Ứng Long rất nhanh là nhớ tới…
Trên đường đi, Chu Ứng Long còn thưởng Nhâm Tiểu Túc chỉ là lưu dân hay thổ phỉ gì đó thôi. Một mặt Nhâm Tiểu Túc giả bộ như thật, chung quy hắn thật sự là lưu dân, mặt khác Nhâm Tiểu Túc nói đúng tin tức trong khu quần cư nên Chu Ứng Long mới dần an tâm.
Sao bây giờ thân phận bỗng dưng đổi khác thế này?
Vương Thánh Nhân ở bên cạnh bĩu môi. Nàng nhỏ giọng nói với Vương Thánh Tri:
- Ca, hắn gạt chúng ta, lòng dạ sâu ghê nhỉ.
Vương Thánh Nhân là người cứu và khâu lại miệng vết thương cho Nhâm Tiểu Túc. Lau đi bùn đất cũng bụi bẩn trên người thiếu niên cũng là nàng làm. Vương Thánh Nhân tưởng Nhâm Tiểu Túc chỉ là lưu dân đáng thương, nhìn qua cũng rất trung thực nên một đường mới trò chuyện với hắn.
Nữ nhân ghét nhất bị người khác lừa dối, chỉ một chớp mắt đã kéo cảm tình của Vương Thánh Nhân với Nhâm Tiểu Túc xuống bằng không.
Chỉ là Vương Thánh Nhân không nghĩ tới, Nhâm Tiểu Túc lại có quan hệ với hàng rào 178.
Vương Thánh Tri lơ đễnh:
- Đây cũng không tính là tâm cơ gì. Hắn không tin tưởng chúng ta cũng rất bình thường. Ngược lại đây chính là năng lực cảnh giác cần có để sinh tồn trên đất chết. Bất quá cũng không biết hắn trải qua những gì mà với từng tuổi này đã cảnh giác như vậy.
- Lừa vẫn là lừa!
Vương Thánh Nhân không vui.
Lúc này, Trương Cảnh Lâm bước xuống từ trên xe, phía sau hắn có một người thu hộ.
Trương Cảnh Lâm nói với người sau lưng:
- Các ngươi không cần khẩn trương, là lão bằng hữu.
Nhưng mặc kệ hắn nói thế nào, người vạn vỡ kia vẫn xiết xao theo sau hắn. Có người nhỏ giọng nói thầm:
- Vạn nhất có ai muốn hại ngươi thì sao.
Vương Thánh Tri cười nhìn một màn này. Hắn có phần hâm mộ Trương Cảnh Lâm có địa cao như thế trong hàng rào 178 lại chỉ là một thư sinh văn nhược. Hết lần này tới lần khác được một đám đại hán Tây bắc bảo hộ.
Đám người sau lưng Trương Cảnh Lâm, ai cũng là cao thủ võ đạo, nhìn mười phần hung ác. Để họ tới hàng rào ở Trung Nguyên, e rằng sẽ bị trí thông minh nhân tạo nhận định không phải người tốt lành gì rồi thông báo cho đội trật tự gô cổ cả đám….
Nhưng vào lúc nat, Trương Cảnh Lâm cũng chợt thấy Nhâm Tiểu Túc. Hắn nhíu mày chào hỏi Vương Thánh Tri rồi đi tới trước mặt thiếu niên:
- Có chuyện gì? Lục Nguyên đâu? Tiểu Ngọc Tỷ đâu?
Cũng như Hứa Hiển Sở, Trương Cảnh Lâm xốc vạt áo Nhâm Tiểu Túc lên nhìn thoáng qua miệng vết thương:
- Bị lợi khí xuyên thủng. Có giống vết thương của binh sĩ từng bị đánh lén trong hàng rào không?
Phía sau có người tiến lên nhìn thoáng qua:
- Đã khâu lại nên không nhìn ra được gì. Bằng không chúng ta cắt chỉ nhìn xem?
Nhâm Tiểu Túc thật sự cạn lời. Miệng vết thương người ta còn chưa khép lại đòi cắt chỉ nhìn miệng vết thương.
Trương Cảnh Lâm chăm chú hỏi:
- Là ai làm?
- Tông Thừa của Tông thị…
Đối mặt với Trương Cảnh Lâm, Nhâm Tiểu Túc cũng không đề phòng như trước. Hai bên quen biết nhiều năm, cũng tin tưởng nhau:
- Vốn chúng ta tính tới núi Thủy Đằng định cư. Kết quả trên đường bị Tông Thừa dẫn người tập kích.
Trương Cảnh Lâm nhíu mày:
- Tông Thừa!
- Trương tiên sinh biết Tông Thừa?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
- Biết…
Trương Cảnh Lâm nói:
- Tông Thừa và Tông Tương đều là hai người trẻ tuổi nổi bật của Tông thị. Dường như cao tầng Tông thị tính truyền tập đoàn lại cho Tông Tương. Mà Tông Thừa làm Ảnh tử, hai người họ là anh em ruột.
Nhâm Tiểu Túc nhớ tới thiếu niên da mặt trắng nõn từng cách mình rất gần kia, khi đó hắn hoàn toàn có cơ hội giết đối phương.
Bất quá việc này không có gì đáng tiếc, giết Tông Tương sẽ kinh động Tông Thừa. Về sau vẫn còn nhiều cơ hội, hắn sẽ giết hết cả lũ.
Lại nghe Trương Cảnh Lâm nói:
- Tông Thừa là siêu phàm giả. Dường như năng lực của hắn là biến người khác làm con rối của mình. Thế nhưng chúng ta vẫn chưa xác định được. Người này che dấu rất sâu, hành sự vô thường.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, nếu Tông Thừa đúng như lời Trương Cảnh Lâm nói. Tông Thừa tập kích họ chẳng lẽ muốn khống chế hắn? Không đúng, muốn khống chế hắn sẽ không hạ sát chiêu. Vậy là… muốn khống chế Dương Tiểu Cận?
Lúc này đám Vương Thánh Tri bị gạt qua một bên. Vương Thánh Nhân ngơ ngác nhìn Trương Cảnh Lâm cùng Hứa Hiển Sở vây quanh Nhâm Tiểu Túc. Chẳng lẽ địa vị của thiếu niên ở hàng rào 178 rất cao ư?
Cái quái gì vậy?! Nàng chỉ tùy tiện nhặt một thiếu niên trên đường thôi mà?! Thật sự là tùy tiện nhặt được đó!
Vương Thánh Nhân quay đầu nhìn Chu Ứng Long:
- Ngươi không nhận ra Nhâm Tiểu Túc à? Không phải hắn là người của hàng rào 178 các ngươi ư?
Chu Ứng Long có chút mơ màng:
- Ta cũng đâu biết hắn lại là người quen của Tư lệnh.
Hơn nữa, thái độ của Trương Cảnh Lâm đối với Nhâm Tiểu Túc cực kỳ đặc biệt. Lúc này Chu Ứng Long nhớ tới một chuyện, dường như người tiến cử Hứa Hiển Sở tới hàng rào 178 chính là Nhâm Tiểu Túc này?
Bấy giờ, Trương Cảnh Lâm thấp giọng nói với Nhâm Tiểu Túc cái gì đó. Sau đó mới xoay người cười nói với Vương Thánh Tri:
- Xin lỗi Thánh Tri, Nhâm Tiểu Túc là đệ tử của ta. Ta cũng không ngờ sẽ gặp hắn ở đây, hắn còn đang bị trọng thương nữa.
Vương Thánh Tri kinh ngạc:
- Hắn là đệ tử của ngươi? Vì sao không phải người của hàng rào 178?
Trương Cảnh Lâm giải thích:
- Đệ tử này tương đối đặc biệt. Đi thôi, về hàng rào 178 nói tiếp.
Chu Ứng Long nhỏ giọng thì thầm:
- Xong rồi xong rồi. Hắn tới đâu thì nơi đó sập. Hàng rào 178 gom đủ hai ngôi sao chổi. Hơn nữa còn là đệ tử của Tư lệnh…
Một đại hán đi bên cạnh hỏi:
- Lão Chu, ngươi nhỏ giọng nói gì vậy?
- Không có gì không có gì…
Lần nữa xuất phát, Nhâm Tiểu Túc vẫn ngồi chung xe với Vương Thánh Nhân. Kết quả hắn phát hiện biểu tình Vương Thánh Nhân không đúng, hình như có phần hờn dỗi.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không giải thích. Hắn chỉ nói một câu:
- Cám ơn các ngươi đã cứu ta. Chỉ là bất đắc dĩ thôi, thứ lỗi.
Vương Thánh Nhân bĩu môi:
- Được rồi, đại nhân vật mà. Muốn che giấu tin tức tránh bị người khác hãm hại.
Nhâm Tiểu Túc không nói gì nữa, hắn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa rồi Trương Cảnh Lâm nói cho hắn biết, trước tiên tới hàng rào 178 rồi nói. Hiện giờ hàng rào 178 đã đánh chủ ý lên Tông thị. Nếu muốn báo thù, bây giờ hắn có thể nhờ cậy hàng rào 178. Ngay cả Khánh thị cũng không thể phân tâm chú ý bên này. Vì hiện tại Khánh thị đang đối mặt với sự phản công kịch liệt từ Dương thị.
Trương Cảnh Lâm biết rõ Nhâm Tiểu Túc muốn làm gì nên chỉ dùng một câu đã đả động được hắn.
Đột nhiên, Vương Thánh Nhân nhỏ giọng hỏi:
- Người nhà của ngươi cũng xảy ra chuyện, bị Tông thị làm hại?
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc nhìn ra bên ngoài đáp.
- Được rồi, ta tha thứ cho ngươi.
Vương Thánh Nhân nói:
- Ngươi cũng đừng quá khổ sở. Chúng ta sẽ giúp người tìm bằng hữu ở Trung Nguyên.
Nhâm Tiểu Túc cảm khái.
Lòng dạ con khái đúng là phức tạp dễ thay đổi, trở mặt còn nhanh hơn lật sách!