Đệ Nhất Danh Sách

Chương 381: Cứ Điểm 178

Chương 381: Cứ Điểm 178
Lúc Nhâm Tiểu Túc thấy được hàng rào 178 từ phương xa, hắn không khỏi chấn động.
Hàng rào 178 này khác với bất kỳ hàng rào nào Nhâm Tiểu Túc từng thấy. Hàng rào được bao phủ bởi vô số vết thương đứng sừng sững nguy nga mà tang thương. Thậm chí còn có nhiều dấu vết lớn nhỏ khác nhau, phảng phất như chỗ này phải trải qua rất nhiều lần sụp đổ và được xây dựng lại.
Mỗi một lần tai nạn giáng lâm, hàng rào vẫn thủy chung đứng sừng sững tại chỗ.
Tuy hàng rào có dấu vết của năm thánh nhưng tổng thể cũng không quá tối tàn, nhìn qua vô cùng chỉnh tề.
Có điều tường thành hàng rào 178 khác biệt. Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn qua, hắn bỗng cảm thấy sinh mạng của nó vô cùng cứng cỏi.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc hiểu vì sao mọi người lại gọi hàng rào 178 là cứ điểm.
Đây mới thật sự là hàng rào cấp cứ điểm được xây dựng với mục đích chiến tranh. So với bất kỳ hàng rào nào khác càng thêm chú trọng công năng phòng ngự.
Chu Ứng Long kiêu ngạo nói:
- Chúng ta đều gọi nơi này là cứ điểm 178, không giống mấy cái hàng rào yếu đuối khác!
Nhâm Tiểu Túc đứng bên cạnh tường vây nguy nga. Phía trên tường cao là quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng cảnh giới. Vì họ tới cùng Trương Cảnh Lâm nên quân nhân canh gác không cảnh báo.
Dựa theo lời Hứa Hiển Sở, phàm là người không rõ lai lịch đều rất khó tới gần hàng rào. Lúc trước, nếu không có thư tiến của của Nhâm Tiểu Túc, Hứa Hiển Sở cũng không cách nào tiến vào nơi này.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Lúc trước ta từng đưa thư đề cử cho vài người, họ có tới cứ điểm 178 không?
Hứa Hiển Sở lắc đầu:
- Không có.
- Xem ra họ cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi…
Nhâm Tiểu Túc thở dài.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc gảy một viên đạn dưới chân tường ra:
- Sao ở đây lại có đạn?
Đương nhiên hàng rào 178 được xây dựng lên để phòng ngừa địch nhân. Trong ấn tượng của Nhâm Tiểu Túc, mọi người luôn xem cứ điểm 178 chẳng khác nào dã thú.
Tất cả đều nói gần hàng rào có rất ít dã thú, vì con người đã đuổi dã thú khỏi vòng trong hàng rào. Mà cứ điểm 178 đứng sừng sững tại Tây bắc chính là phòng ngừa một lượng lớn dã thú kia.
Vật vết đạn nơi chân tường này nên giải thích thế nào? Đây rõ ràng là dấu vết chiến đấu bằng súng ống lưu lại.
Chỉ có nhân loại mới sử dụng súng ống.
Hứa Hiển Sở cười nói:
- Về sau ngươi sẽ hiểu. Ở thời đại vũ khí nóng, kẻ thù lớn nhất của con người chỉ có chính con người.
Những lời này Nhâm Tiểu Túc nghe qua, người quản lý Thư viện An Ngự Tiền từng nói như thế. Bất quá, ý của An Ngự Tiền là về khoa học, con người sẽ không cách nào nắm giữ nổi sức mạnh của năng lượng do chính họ tạo ra.
Mà ý của Hứa Hiển Sở thì khác, kẻ địch của hàng rào 178 là con người.
Miệng cống hàng rào 178 chậm rãi được kéo lên. Tiếng ầm ầm kia chẳng khác nào cự long gào thét.
Một đoàn người tiến vào miệng cống.
Tuy bộ dáng bên trong hàng rào 178 cũ nát nhưng sạch sẽ vô cùng.
Vốn Nhâm Tiểu Túc nghĩ, cả đám đại hán cùng ở chỗ này thì hẳn sẽ rất dơ và loạn. Kết quả lại không như thế.
Sau khi đi qua một con đường dài, có thể thấy được một tòa tháp có chuông lớn phía trên từ cuối đường.
Hứa Hiển Sở giới thiệu với Nhâm Tiểu Túc:
- Chuông này khác với chuông của những hàng rào ngoài kia. Chuông của họ dùng để báo giờ, chuông của cứ điểm 178 lại là chuông cảnh báo. Một khi tiếng chuông vang lên đủ, tất cả mọi người đều phải chuẩn bị tử chiến.
- Lần đầu tiếng chuông kêu là khi nào?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.
- Vào 16 năm trước…
Hứa Hiển Sở cảm khái:
- Tiếc là chúng ta không được chứng kiến cảnh tượng kia. Người trong đất liền đa số chưa từng nhìn thấy chiến tranh. Cứ điểm 178 như tường vây che chắn mọi nguy hiểm và hắc ám bên ngoài.
Trên đường, dân chúng không ít, tất cả mọi người đều quần áo làm từ vải thô. Trước cửa hàng có rất ít đèn nê ông. Trên đường gần như không có xe cá nhân, ngẫu nhiên sẽ có xe việt dã quân dụng chạy qua.
Vương Thánh Nhân hiếu kỳ:
- Nơi này của các ngươi rất nguyên thủy.
Hứa Hiển Sở nói:
- Điện lực chưa đủ, nhà máy điện bên ngoài đang được xây dựng. Nhưng nhân tài của hàng rào 178 không đủ, quá trình xây dựng rất chậm. Lúc trước từng có một trạm phát điện lớn nhưng đã bị phá hủy trong chiến trong.
- Dường như tài nguyên cũng không quá phong phú…
Vương Thánh Nhân nói:
- Tây bắc thích hợp trồng bông. Ánh sáng mặt trời đầy đủ, có núi tuyết cùng mạch nước ngầm phong phú. Sao lại không sản xuất bông?
Hứa Hiển Sở nhìn nàng một cái:
- Ăn no mới làm việc được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn cảnh tượng bên trong cứ điểm 178. Nói thật hắn cảm thấy nơi này có phần nghèo nàn, thế nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy nơi này thoải mái hơn những hàng rào khác nhiều.
Người đi đường thấy đoàn xe của Trương Cảnh Lâm đi qua cũng không cố gắng nịnh bợ. Ngược lại lại chào hỏi như bạn bè rồi tiếp tục làm chuyện của mình.
Hứa Hiển Sở nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Tiểu Túc, Hắc dược của ngươi được tạo ra thế nào. Mùa đông nơi này có người bị tổn thương do giá rét, thường hay bị nứt da. Hơn nữa chiến tranh cần nhất là dược phẩm mà dược phẩm lại khan hiếm. Nếu có thể có được Hắc dược của ngươi, đây là tin tức cực kỳ tốt với cứ điểm 178.
Việc Nhâm Tiểu Túc trở thành bác sĩ trên thị trấn, Hứa Hiển Sở từng nghe qua, Trương Cảnh Lâm cũng biết việc này.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Không thể sản xuất số lượng lớn.
Hứa Hiển Sở có chút thất vọng:
- Không sao, thương lộ sắp mở. Chúng ta có thể mua của người Trung Nguyên.
Cứ điểm 178 không chỉ thiếu thuốc mà còn hiếu quần áo, lương thực nữa… Đối với Trương Cảnh Lâm vừa trở về cứ điểm 178 mà nói, việc này chẳng khác nào lửa sém lông mày.
Trương Cảnh Lâm bỏ mấy tháng quét sạch loạn đảng trong cứ điểm. Bây giờ cần cất nhắc việc phát triển cứ điểm.
Hứa Hiển Sở an bày cho đám Nhâm Tiểu Túc trong một tiểu lâu:
- Đây là sở chiêu đãi của chúng ta, có phần đơn sơ mong các ngươi đừng ghét bỏ.
Vương Thánh Tri và Vương Thánh Nhân chưa từng ở nơi rách nát thế này. Cơ mà ngay cả lều Nhâm Tiểu Túc cũng ở qua rồi nên hắn cũng chẳng để ý.
Hứa Hiển Sở có phần ngượng ngùng:
- Tiểu Túc, miệng vết thương của ngươi chưa tốt. Ta tới quân nhu xin thuốc cho ngươi. Bất quá thuốc rất khan hiếm, không chắc xin được…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Không sao, ta có đem theo Hắc dược.
- Vậy thì tốt rồi…
Hứa Hiển Sở xoa tay cười nói:
- Vậy hắc dược của ngươi hẳn là còn dư. Cái kia…
Hứa Hiển Sở ngượng ngùng nói. Dưới tay hắn có vài binh sĩ bị thương do huấn luyện. Đến bây giờ miệng vết thương vẫn chưa khép lại. Kỳ thật quân nhu đã không còn dược phẩm nên chỉ có thể lấy cố gắng. Có điều Nhâm Tiểu Túc vừa tới, hắn chưa cho người ta cái gì tốt còn mở miệng xin người ta. Đây là chuyện tình gì thế không biết.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc nhét một bình sứ nhỏ vào tay Hứa Hiển Sở:
- Không cần khách khí.
Lúc trước, khi Hứa Hiển Sở nghèo rớt mồng tơi vẫn nguyện ý cho hắn nửa cái bánh ngô sau cùng. Cho nên Nhâm Tiểu Túc cũng không hẹp hòi với Hứa Hiển Sở.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất