Chương 382: Đánh Hay Không
Cứ điểm 178 được sinh ra vì mục đích chiến tranh. Từ khi vừa được thành lập nó đã định sẽ không giống những hàng rào khác.
Trong hàng rào không có cửa hàng rực rỡ muôn màu, cũng không có cư dân ăn mặc diễm lệ. Mùa xuân, những cô gái đã bắt đầu mặc váy dài, tuy vậy váy dài cũng được làm bằng vải thô mà thôi.
Trang phục trong hàng rào đơn điệu, không phải màu xanh đen cũng là màu vàng đất hoặc xanh lá cây tối màu
Kỹ thuật dệt nhuộm của cứ điểm 178 vẫn dừng ở cấp cơ sở nên mặc lâu sẽ bị phai màu.
Theo lời Vương Thánh Nhân là, Tây bắc thích hợp trồng bông nhưng kỹ thuật nơi này thiếu hụt. Cứ điểm dồn hết sức để chuẩn bị cho chiến tranh và lo cho mọi người đủ ăn đủ mặc đã tốt lắm rồi.
Nào còn thời gian nghiên cứu mấy thứ đồ lòe loẹt gì đó?
Sau khi Hứa Hiển Sở rời đi, Nhâm Tiểu Túc và Vương Thánh Tri liền rời khỏi lầu nhỏ, cẩn thận đánh giá cứ điểm trong truyền thuyết này.
Người đi đường thấy họ sẽ ghé mắt nhìn, vì trừ Nhâm Tiểu Túc ra, những người mặc đồ có phần khác biệt.
Vương Thánh Nhân đã đổi thành váy dài, thế nhưng kiểu dáng hoàn toàn khác với kiểu dáng của những cô gái khác Vương Thánh Nhân nói, kiểu váy dài này rất phổ biến ở Trung Nguyên, là do một nữ ca sĩ khởi xướng.
Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ trong lòng, hẳn cứ điểm 178 không có cái loại ca sĩ minh tinh gì kia. Hắn thấy nữ nhân bên trong cứ điểm có thể khiêng cả đòn gánh chẳng khác nào nam nhân.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi Vương Thánh Tri:
- Ngươi cảm thấy Trương tiên sinh sẽ xử lý Tông thị thế nào?
Vương Thánh Tri ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc cười:
- Ngươi muốn cứ điểm 178 giúp ngươi báo thù?
- Đúng….
Nhâm Tiểu Túc quyết đoán thừa nhận:
- Nhưng nếu đây không phải điều cứ điểm 178 hướng tới, ta cũng không kéo người khác vào chuyện riêng của mình. Một mình ta vẫn có thể làm rất nhiều chuyện.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đang nghĩ, nếu cứ điểm 178 không nguyện ý xuất binh đánh Tông thị, dọn sạch chướng ngại cho thương lộ thì hắn có thể một mình lẻn vào Tông thị.
Lý Thần Đàn làm được, hắn cũng làm được.
Vương Thánh Tri cười nói:
- Ngươi nhìn người đi đường đi.
- Hả?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt.
- Mọi người đang gánh lương thực nhà mình đi đâu?
Vương Thánh Tri hỏi.
- Mang đi bán?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nông dân ở bên ngoài cứ điểm, đây chỉ là cư dân bình thường thôi. Họ bán lương thực làm gì?
Vương Thánh Tri cười nói:
- Họ đem lương thực của mình tập trung tới trại dự trữ lương thực tự phát của cứ điểm 178.
- Để làm gì?
Nhâm Tiểu Túc ngây người. Trên phương diện quân sự, Nhâm Tiểu Túc không hiểu lắm. Lúc trước hắn từng gặp một người có kỹ năng chỉ huy quân sự cao cấp nhưng hắn không dùng Đồ Phổ để học.
- Đây là cứ điểm 178 chuẩn bị cho chiến trong. Mọi người sẽ gom lương thực cho quân đội để quân đội có thể dùng trong chiến tranh.
Vương Thánh Tri cười giải thích:
- Nếu người quyết tâm báo thù cho Tông thị thì yên tâm đi. Nếu Trương tiên sinh chưa nghĩ tới sẽ không để ta tới Tây bắc, hắn đã có quyết định rồi.
Cứ điểm 178 muốn đem tài nguyên khoáng sản dự trữ đổi lấy điều kiện sinh hoạt cho dân cư và chuẩn bị quân bị tốt hơn thì thương lộ tuyệt đối phải được đả thông.
Mà Tông thị sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Họ há để con hổ ngủ yên kế bên giường của mình. Đây là chuyện tất yếu sẽ xảy ra khi lợi ích của một đoàn thể phát triển.
...
Trong phòng họp đơn sơ của cứ điểm 178, một đám quan quân vây quanh mô hình bằng bằng cát khổng lồ tranh cãi với nhau. Chu Ứng Long kêu gào:
- Ta đã sớm không vừa mắt Tông thị. Các ngươi cũng biết đó, đám người Tông thị không ngừng tính kế hàng rào 178 chúng ta, dụng ý là gì không cần ta nhiều lời chứ?
- Việc này mọi người đều biết…
Có người nói:
- Trước ta từng tới Hà Cốc một chuyến, phát hiện Khánh thị cũng nhúng tay vào nơi này. Bất quá Khánh Chẩn không mưu tính cứ điểm 178 chúng ta, hắn đang bận sứt đầu mẻ trán mà đánh nhau với Dương thị, ở Hà Cốc chỉ còn một nhà Tông thị mà thôi.
- Nếu chúng ta muốn mở đường thì tốt nhất xây dựng lộ tuyến xuyên qua Viễn Sơn đi, nghe nói trước tai biến nơi đó từng là cao tốc? Đây là con đường mau lẹ nhất, có điều Viễn Sơn lại nằm trong tay thổ phỉ Tông thị. Quan ải phương bắc cũng chẳng khác nào hang ổ của họ vậy…
Hứa Hiển Sở phân tích:
- Cho nên, có đánh Tông thị hay không thì núi Viễn Sơn và quan ải cũng phải thuộc về chúng ta.
- Làm thế nào để chiếm được hai nơi đó?
Chu Ứng Long phản bác:
- Nhân thủ chúng ta không đủ, đánh cũng được nhưng cũng chỉ chiếm được mấy cứ điểm rách nát thôi. Phải tốn bao nhiêu người mới đánh lén Tông thị được? Hơn nữa, tới lúc đó Tông thị cho người phá hủy đường ở Viễn Sơn, binh sĩ nơi đó có khác nào ở trên đảo hoang, nghĩ một tí là thấy tuyệt vọng rồi.
- Đúng vậy, lão Chu nói có lý, phải đề phòng trộm cướp…
Một người vạm vỡ nói:
- Tông thị ở ngay trước mắt, mấy năm nay đám lão đầu kia rất không an phận, khiến cứ điểm 178 khó chịu vô cùng. Ân tình chúng ta giúp đỡ họ ngăn cản kẻ địch phương tây họ đã quên rồi!
Cả đêm nay, phòng họp cãi nhau một trận lớn, trái qua phải lại một câu náo nhiệt vô cùng.
Mà Trương Cảnh Lâm vẫn đứng bên cạnh bàn cát, lẳng lặng nhìn bố cục trên đó. Phạm vi bàn cát khá lớn, bao quát của Tây bắc cùng một phần nhỏ Trung Nguyên.
Lúc này, bỗng có người nói:
- Nhưng vạn nhất khi chúng ta đánh nhau với Tông thị, kẻ thù từ phương tây lại tới thì sao?
Mọi người hai mặt nhìn nhau:
- Chu Ứng Long chần chờ:
- Từ đó tới nay đã 16 năm rồi, không trùng hợp như vậy chứ?
Người kia bình tĩnh nói:
- Vì vấn đề chủng tộc như màu da và tóc nên người chúng ta không cách nào thẩm thấu vào trận doanh của họ. Ngược lại, họ cũng không cách nào thẩm thấu thế lực của chúng ta. Cho nên hai bên không rõ tình huống của nhau, sao ngươi xác định được họ sẽ không tới? Vạn nhất chúng ta thật sự gặp xui, hai bên thụ địch thì sao?
Cứ điểm 178 đã nhiều năm không để ý tới Tông thị không phải họ cam tâm chịu đựng linh cẩu làm bừa mà do họ có chuyện quan trọng hơn không thể phân tán binh lực.
Đám Chu Ứng Long nghẹn khuất đã lâu. Họ thừa nhận, sứ mạng này vẫn là quan trọng nhất.
Tông thị, Khánh thị, Dương thị và Trung Nguyên có thể không biết ơn họ nhưng sư mạng vẫn là sứ mạng.
Đột nhiên, Trương Cảnh Lâm nói:
- Đánh.
Phòng hợp yên tĩnh lại, mọi người nghe được tiếng hít thở xung quanh. Ánh mắt đám người Chu Ứng Long tỏa ra hào quang, gương mặt dần ửng hồng. Đây là biểu hiện của chiến sĩ huyết dũng trước đại chiến.
Không quan tâm phòng họp cãi nhau bảy mồm tám lưỡi thế nào, không cần biết mọi người bất đồng ý kiến ra sao. Chỉ cần Trương Cảnh Lâm lên tiếng là có thể giải quyết được hết thảy.
Theo quyết định này của Trương Cảnh Lâm, chiến tranh chậm rãi tới gần.