Chương 388: Cuồng Đồ Chiến Tranh
Vì quyết định sẽ tới quan ải dụ dỗ thổ phỉ Định Viễn nên cả đội phải lặng lẽ tiến vào địa khu Hà Cốc để tránh hành động bị phát hiện.
Hiện tại tai mắt Tông thị trải rộng khắp Tây bắc, kế hoạch của cứ điểm 178 là quét sạch thổ phỉ Hà Cốc trước, tránh khi chiến tranh xảy ra sẽ bị đám thổ phỉ đâm sau lưng.
Trương Tiểu Mãn cảm thấy quan ải càng khó đánh hơn, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc nghĩ khác. Có một bộ phận thổ phỉ đã chết trong lần Nhan Lục Nguyên dùng Trớ chú bạo động trời đất.
Khi đó họ ở gần núi Thi Siết, hang ổ thổ phỉ gần đó nhất ở núi Đường Uông và quan ải. Có thể thổ phỉ Đường Uông đã sớm bị Vương Tòng Dương thu thập sạch, như vậy chỉ còn thổ phỉ ở quan ải mà thôi.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa nói ra chuyện này, dường như trận đánh kia đã bị Tông thị phong tỏa tin tức, cứ điểm 178 không biết gì về nó cả.
Trận chiến khi ấy cách cứ điểm 178 chừng năm sáu trăm km. Bất kể hỏa lực thế này cũng không đả động gì tới cứ điểm cả.
Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, nếu đúng như hắn suy đoán, quan ải không khó đánh như họ nghĩ, ngược lại còn dễ đánh hơn Định Viễn nhiều.
Đại đội tiên phong chẳng khác nào một đám chuột, vứt sạch xe, từng người khiêng súng ống và đạn pháo di chuyển trong khe núi. Ban ngày nghỉ, ban đêm đi để không bị Tông thị phát hiện.
Lúc nghỉ trong khe núi vào ban ngày, Trương Tiểu Mãn nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Tuy ta không biết năng lực siêu phàm của ngươi là gì. Nhưng nếu ngươi nói ngươi có thể gây áp lực với quan ải được thì ta tin. Thế nhưng ngươi đừng nói khoác, nếu làm không được, méo cần biết là ai ta cũng sẽ tự tay xử bắn ngươi.
Nhâm Tiểu Túc không nói gì, hắn chỉ ôm súng trường dựa vào vách đá nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mọi người đang ăn khẩu phần ăn của mình. Họ đang bí mật lẻn vào Hà Cốc nên không thể nhóm lửa nấu cơm khiến khói bếp bay lên.
Bất quá, khiến đám Trương Tiểu Mãn ngoài ý muốn là, dường như Nhâm Tiểu Túc còn chịu khổ tốt hơn cả họ. Mọi người lúc nghỉ ngơi vẫn phải thay phiên nhau canh gác. Đám binh sĩ buồn ngủ mà không được ngủ oán khí ngút trời, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc chưa từng phàn nàn lần nào. Kêu hắn gác hắn liền gác, gác thêm một lúc cũng không sao.
Trương Tiểu Mãn tận lực quan sát. Lúc canh gác, Nhâm Tiểu Túc thật sự rất chăm chú, tận hết chức trách.
Đại đội trưởng nhỏ giọng nói thầm:
- Không hổ là người Tư lệnh nhìn trúng.
Đánh giá của mọi người về Nhâm Tiểu Túc càng thêm hà khắc, không phải họ muốn gây khó dễ cho Nhâm Tiểu Túc mà khi họ biết đây là người kế tục Tư lệnh đời tiếp theo, họ nghĩ: Ta muốn đấu với tên này một lần, đến cùng ta kém hơn hắn chỗ nào. Bằng cái gì hắn lại được Tư lệnh đề cử.
Mà Nhâm Tiểu Túc cũng không chỉ canh gác mà thôi. Trên đường đi, hắn còn thay mọi người khiêng vác súng máy hạng nặng và pháo cối. Những thứ đó thật sự rất nặng, pháo cối còn đỡ, chỉ chừng 30 cân. Tuy vừa khiên vừa chạy sẽ khá khó nhưng vẫn nằm trong khả năng của hắn.
Mà đường kính của súng hạng nặng là 12.7 mm, nặng tầm 50 cân. Họ phải bỏ vào balo vác trên đường. Cự ly tới quan ải và Định Viễn còn chừng 100km, đường lại khó đi. Có vài binh sĩ vì khiêng thứ đồ chơi này mà da ở phần vai đã bị mài rách.
Nhưng từ lúc khởi hành tới giờ, Nhâm Tiểu Túc chưa từng phàn nàn lần nào.
Hiện giờ khả năng về sức mạnh và tốc độ của Nhâm Tiểu Túc khá cân đối, vì thế nhìn qua thân thể hắn chỉ thuộc dạng thon gầy. Ban đầu Trương Tiểu Mãn còn cố ý làm khó Nhâm Tiểu Túc, để cho thiếu niên phải ăn khổ.
Kết quả khiến Trương Tiểu Mãn kinh ngạc là, trông Nhâm Tiểu Túc gầy như thế nhưng khi vác súng máy hạng nặng thì khá có tay, thậm chí hắn còn thay những chiến hữu khác chia sẻ chút áp lực.
Quân đội chính là thế, ngươi kiên cường, ngươi có thực lực, ta sẽ tôn trọng ngươi. Nếu ngươi yếu ớt, ta sẽ khinh thường ngươi.
Hành trình đã bắt đầu được vài hôm, ấn tượng của mọi người với Nhâm Tiểu Túc đã có phần đổi mới, tiểu tử này vừa kiên cường lại có thực lực!
Trong mơ hồ, chiến hữu của Tiêm Đao Liên* đều thầm nghĩ trong lòng: Cũng không tệ nha.
*Mình đổi từ Đại đội tiên phong thành Tiêm Đao Liên nghe hay hơn. Nguồn tham khảo: Nightcore Lily
Nhưng điều này cũng không có nghĩa mọi người đã hoàn toàn chấp nhận Nhâm Tiểu Túc. Muốn có tư cách để trở thành Tư lệnh, không chỉ có thể lực và nghị lực là được.
Lúc này, Trương Tiểu Mãn tính toán:
- Quan ải cách Định Viễn tầm 30km. Nếu quan ải cầu viện Định Viễn, chỉ tầm nửa tiếng là thổ phỉ ở núi Định Viễn tới nơi. Chúng ta phải sớm đào hào và mai phục trước. Bằng không rất khó lòng đánh lại đám thổ phỉ kia.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Khe núi này chính là chiến hào từ thiên nhiên.
- Cũng được…
Đột nhiên Trương Tiểu Mãn hỏi:
- Ngươi thật sự có lòng tin ngươi sẽ gây áp lực thành công cho quan ải, khiến họ phải cầu cứu viện ư?
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Ta đã lập quân lệnh trạng.
Đội Tiêm Đao Liên luôn giữ liên lạc với quân doanh của quân tiên phong. Ngày hôm sau quân tiên phong sẽ xuất phát tới nơi này, lúc này hẳn là họ đang cách họ chừng 60km.
Bất quá mục tiêu của quân tiên phong không phải Định Viễn hay quan ải mà là phòng tuyến phương bắc, họ sẽ thông qua quan ải và Định viễn để xuôi nam tấn công Tông thị.
Tại cứ điểm 178 chỉ lưu lại một đoàn chiến lữ để phòng ngự, còn lại đều lên đường ra chiến trường.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Đại đội trưởng, Tông thị thật sự có 200.000 binh lực?
Trương Tiểu mãn cười lạnh:
- Tông thị quản lý được bao nhiêu nơi lại dám tự xưng bản thân có 200.000 binh sĩ? À, không đúng, nếu cộng thêm lưu dân và tư quân thì đúng là có hơn 200.000 người. Nhưng để đánh tới cùng với hán tử của cứ điểm 178, e rằng binh sĩ Tông thị sẽ tiêu hao vô số.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới bừng tỉnh. Nguyên lai Tông thị đi con đường giống Lý thị, họ đem lưu dân xung binh. Hơn nữa còn gộp luôn cả binh sĩ tư quân, thành sự thì ít, bại sự có thừa nữa.
Nếu Khánh thị cũng làm vậy, e rằng bây giờ quân lực của họ có tới hơn 400.000 người….
Thế nhưng làm vậy có ý nghĩa gì?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Vậy quân chính quy của Tông thị có bao nhiêu người?
- 90.000 người.
Trương Tiểu Mãn nói tiếp:
- Bất quá đây là tình báo từ năm trước.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Bỗng nhiên hắn nhận ra trận chiến này cũng không khó đánh như mình tưởng. Tuy trên chiến trường, quân chính quy của cứ điểm 178 chỉ chừng 75.000 người mà thôi. Bất quá, hắn cảm thấy cứ điểm 178 còn mạnh hơn như thế nữa. Đây là ảo giác ư?
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy việc này có điều kỳ lạ. Nếu cứ điểm 178 chỉ có binh lực ngần ấy sao có thể đứng vững ở Tây bắc ngần ấy năm, đủ để bất kỳ tập đoàn chân chính nào cũng phải kính nể.
Còn có, lúc trước La Lam muốn giết Trương Cảnh Lâm nhưng Khánh Chẩn không đồng ý.
Khánh Chẩn muốn Trương Cảnh Lâm quay lại Tây bắc kiềm chế Tông thị hay để Trương Cảnh Lâm tiếp tục bảo vệ loài người, tránh cho nhân loại lần nữa lâm vào chiến hỏa?
Cũng có thể là cả hai.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, trong ấn tượng của mình, Khánh Chẩn cũng không phải một người yêu thích chiến tranh.