Chương 390: Diệt Sạch Chúng Rồi
Sau khi phụ Nhâm Tiểu Túc xong, Trương Tiểu Mãn dẫn theo Tiêm Đao Liên điên cuồng đào chiến hào.
Chung quy Nhâm Tiểu Túc cũng không có kiến thức quân sự. Muốn lợi dụng khe núi là chiến hào cũng cần nhiều trình tự. Để khe núi thật sự trở thành chiến hào có thể dùng được, họ phải gia công lần nữa.
Một mặt là chọn vị trí thích hợp, mặt khác họ phải dựng điểm ngắm bắn.
Nhâm Tiểu Túc lên núi mất một giờ, đây hẳn là thời gian thổ phỉ từ Định Viễn qua trợ giúp. Cho nên thời gian của đám Trương Tiểu Mãn không có nhiều.
Tiêu Tiểu Thần đang đào một chiến hào thì nói thầm:
- Cứ tưởng Tư lệnh đưa tới một tiểu tử yếu đuối, ai dè lại là mãnh nhân tuyệt thế.
- Các người có thấy không, hình như hắn có cừu oán gì đó với đám thổ phỉ này…
Có người nghi ngờ nói:
- Chung quy ta cảm thấy hắn muốn giết sạch bầy thổ phỉ cùng Tông thị trong trận chiến lần này.
- Ta cũng thấy vậy.
Trương Tiểu Mãn thở dài:
- Nội tâm tiểu tử này lộ ra sự tàn nhẫn, giết người không nháy mắt. Vừa rồi ta còn chưa kịp phản ứng hắn đã giết tên thổ phỉ kia rồi.
- Vừa rồi lúc chúng ta giúp hắn chuyển xe mô tô lên núi. Ta thấy sau lưng hắn sát khí ngùn ngụt…
- Ngươi đọc truyện nhiều quá rồi, còn cảm nhận được sát khí nữa. Cút!
Lúc này, Trương Chiến Mãn ngồi trong hầm của chiến hào, hắn tính toán thời gian rồi nói:
- Chuẩn bị pháo cối xong chưa?
- Đại đội trưởng, tầm bắn pháo cối của chúng ta chừng 3 cây số, chắc chắn đánh không tới…
Tiêu Tiểu Thần lau mồ hôi:
- Hay là chúng ta tới gần hơn đi? Như vậy còn có thể yểm hộ hắn, hiện tại đoán chừng cự ly bắn trúng đám thổ phỉ vẫn còn cách một khoảng.
- Không được…
Trương Tiểu Mãn lắc đầu:
- Bây giờ chuyện quan trọng nhất mà chúng ta cần làm là tiêu diệt đám thổ phỉ Định Viễn chứ không phải yểm hộ hắn. Nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, trước khi nhiệm vụ hoàn thành, những chuyện khác chỉ là thứ yếu.
- Lỡ mà hắn…
- Không có lỡ mà…
Trương Tiểu Mãn cắt ngang:
- Quan nhân chết trên chiến trường là vinh quang. Nếu hắn đã quyết định như thế thì chắc chắn có cách tự bảo vệ mình. Đừng nên xem thường siêu phàm giả, ngươi quên năng lực của lão Hứa có bao nhiêu hung mãnh à. Có lẽ hắn còn mạnh hơn cả lão Hứa thì sao?
Siêu phàm giả lên chiến trường là một chuyện xấu. Đối phương chẳng khác gì một chuôi đao nhọn, chỉ cần âm thầm bố trí có thể một kích khiến kẻ địch tử vong.
Thời gian đã tới. Trương Tiểu Mãn ra lệnh cho Tiêu Tiểu Thần lập tức bắn pháo cối chế tạo thanh thế. Tiếng pháo ầm vang mãnh liệt giữa núi rừng.
Có người nói:
- Xem ra hắn và thổ phỉ đang đánh nhau thật. Chúng ta thật sự không giúp hắn?
- Sao ta nghe tiếng như tiếng xe lửa vậy, chẳng lẽ ta nghe nhầm?
- Một mình hắn ứng phó chắc chắn không được. Dù là siêu phàm giả lợi hại hơn nữa cũng không bằng súng. Hay chúng ta ưu tiên chiếm quan ải trước?
Âm thanh Trương Tiểu Mãn lạnh lùng vang lên:
- Lý trí lên, bây giờ kẻ địch của các ngươi là thổ phỉ Định Viễn chứ không phải quan ải bên này!
Nhưng vào lúc này, tiếng súng bên sườn núi dần im lặng lại. Trương Tiểu Mãn nhíu mày:
- Sao tiếng súng dừng lại sớm thế. Chẳng lẽ hắn đã trúng đạn, hơn nữa còn hy sinh rồi?
- Khả năng cao là hy sinh rồi.
Theo tin tức từ năm trước đưa tới, thổ phỉ tụ tập ở quan ải có chừng hơn 700 người. Dù Nhâm Tiểu Túc có lợi hại hơn cũng không thể một mình tiêu diệt hết tổ chức gần cả ngàn người này.
Hơn nữa, nếu nói Nhâm Tiểu Túc chạy trốn xuống núi thì họ sẽ nghe tiếng súng truy kích. Mà bây giờ âm thanh gì cũng không có, nói rõ chiến đấu trên núi đã kết thúc.
Cho nên, giải thích hợp lý nhất là, Nhâm Tiểu Túc đã tự đánh giá cao thực lực của mình. Hắn muốn kiềm chế thổ phỉ quan ải, kết quả bị đám thổ phỉ quật ngược lại.
- Chiến đấu kết thúc nhanh như thế, Định Viễn sẽ không hỗ trợ bên này. Kế hoạch của chúng ta cũng hết hiệu lực.
Tiêu Tiểu Thần thở dài:
- Chúng ta phải làm sao đây, trước hết hãy rút lui cái đã.
- Chờ một chút…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Vạn nhất thổ phỉ Định Viễn sẽ tới thì sao, có thể đánh được bao nhiêu thì đánh. Bây giờ rút lui, đối phương có xe mô tô lại quen thuộc địa hình Hà Cốc. Chúng ta là đi bằng hai chân, rất nhanh kẻ địch sẽ đuổi kịp. Thay vì vậy còn không bằng tới chiếm trận địa này chuẩn bị đánh phản kích.
Binh sĩ Tiêm Đao Liên ôm súng ngồi bên cạnh nói:
- Tư lệnh thật xui, chọn được 2 người đề cử, cả hai đều chết.
- Chẳng có gì đáng tiếc cả…
Trương Tiểu Mãn bình tĩnh nói:
- Trên chiến trường, mỗi giây đầu có người chết.
Nhưng Tiêm Đao Liên ở dưới chiến hào chờ cả tiếng vẫn không thấy viện binh từ Định Viễn đâu cả, cũng chẳng thấy thổ phỉ ở quan ải tới truy sát họ.
- Có chút kỳ quái nha…
Trương Tiểu Mãn nghi ngờ:
- Vừa rồi chúng ta bắn pháo cối đã khiến vị trí bị bạo lộ. Thổ phỉ quan ải sao không xuống đánh chúng ta? Thổ phỉ Định Viễn chưa tới thì không nói làm gì, nhưng sao thổ phỉ trên quan ải cũng vậy?
Kết quả vào lúc này, có người thò đầu ra nhìn. Lại thấy trên sơn đạo có người đang đi tới. Giữa đất vàng, bóng người kia tràn ngập máu tươi, trông chói mắt vô cùng.
- Chẳng phải là Nhâm Tiểu Túc sao? Hắn còn sống?!
Tiêu Tiểu Thần kinh hô.
Bọn họ suy đoán vô số khả năng, duy chỉ không cảm thấy Nhâm Tiểu Túc còn sống mà xuống núi thôi!
Trương Tiểu Mãn đang bình tĩnh, vừa nghe tên Nhâm Tiểu Túc thì nhất thời nhảy khỏi chiến hào phóng tới chỗ thiếu niên. Hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc, vòng vo nửa ngày mới hỏi:
- Ngươi bị thương hả? Chạy trốn bằng cách nào thế? Binh y tế! Mau tới đây.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc im lặng nói:
- Xin lỗi, vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Tiểu Mãn thấy Nhâm Tiểu Túc không sao thì vui cười hớn hở:
- Còn sống là tốt lắm rồi. Ta đã nói ngươi lỗ mãng mà, một người sao có thể kéo chân thổ phỉ quan ải? Mau vào chiến hào với ta, đợi lát nữa thổ phỉ quan ải đuổi xuống sẽ phải đánh một trận ác liệt đó!
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Không phải, ý của ta là, ta giết nhanh quá. Họ chưa kịp cầu cứu Định Viễn thì chết sạch rồi.
Cả đám người Tiêm Đao Liên ngẩn người. Biểu tình bi thống và tiếc hận của ngươi đâu có phù hợp có “nội dung” hung ác mà ngươi vừa nói?!
Trương Tiểu Mãn kinh nghi:
- Ngươi không nói đùa chứ?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Tháng trước, thổ phỉ quan ải ra quân đã bị người chết sạch. Hiện tại trong hang ổ thổ phỉ có có chừng hơn 100 người, cũng không mạnh như ngươi tưởng.
- Thì ra là thế!
Trương Tiểu Mãn có chút sửng sốt:
- Sao ngươi biết việc này?
Nhâm Tiểu Túc không nói, bỗng nhiên hắn cảm thấy nhớ Lục Nguyên da diết.
Lúc này, đám Trương Tiểu Mãn bắt đầu thấy có điểm lạ. Dù chỉ có hơn 100 người thì trận đánh cũng kết thúc quá nhanh chứ nhỉ? Với cả, một mình Nhâm Tiểu Túc có thể tiêu diệt hang ổ thổ phỉ hơn 100 người?!
- Ngươi xác định thổ phỉ trên Định Viễn đã chết sạch?
Trương Tiểu Mãn xác nhận:
- Trong quân không được nói đùa!
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Trên núi còn vài khẩu súng hạng nặng cùng không ít đạn. Ta cảm thấy hẳn là nên lấy hết. Chung quy thì đạn dược của chúng ta cũng không phong phú gì cho cam.
- Ta hỏi không phải là vậy…
Trương Tiểu Mãn có chút cạn lời.
Một giờ sau, Trương Tiểu Mãn nhìn thi thể đám thổ phỉ nằm đầy đất thì nói với người truyền tin:
- Nhanh chóng kết nối với Doanh trưởng Chu, ta muốn báo cáo tình hình bên này.
Người đưa tin nhanh chóng khiêng máy radio đang đeo trên lưng qua. Trương Tiểu Mãn nhận microphone, chỉ nghe giọng Chu Ứng Long hét to:
- Tiểu tử, ngươi đang làm gì? Đừng nói ngươi cảm thấy mình đánh không nổi Định Viễn cho nên trốn đó. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đã lập quân lệnh trạng, đánh không xong cũng phải đánh!
Trương Tiểu Mãn cạn lời vẫn ráng nói:
- Doanh trưởng, chúng ta đã tiêu diệt thổ phỉ quan ải. Ngay mai sẽ tiến tới Định Viễn…