Chương 389: Không Muốn Đánh Rắn Động Cỏ
Tiến độ Tiêm Đao Liên không chậm, ba ngày liên tục ngày nghỉ đêm đi, dù là những hán tử thân cao bảy thước cũng phải mệt mỏi.
Nếu chỉ đơn giản là hành quân, thể lực của họ cũng không cạn nhanh như thế, chủ yếu mọi người còn phải khiêng vật tư như súng ống đạn dược nữa. Tổng cộng cả đội có 4 súng máy hạng nặng cùng hơn 20 rương đạn dược.
Ban đầu, Nhâm Tiểu Túc cũng không phụ mọi người nhiều. Hai người vác một phần, mỗi ba giờ sẽ thay phiên nhau.
Kết quả càng đi, Nhâm Tiểu Túc còn ngại 2 người bất tiện, tốc độ không đồng đều mà kêu chiến hữu còn lại buông tay, một mình vác cả rương đồ….
Lúc đầu, Trương Tiểu Mãn nhủ thầm, Nhâm Tiểu Túc quá càn quấy. Súng máy nặng hơn 50 cân cùng ba lô hành quân làm sao một người vác nổi? Dù được đi nữa cũng là một lúc thôi, muốn đi được 3 giờ làm sao mà được.
Chỉ là dần dà mọi người phát hiện chuyện lạ. Nhâm Tiểu Túc một mình một người khiêng hơn 50 cân vẫn đi bộ như người bình thường, còn chẳng thở gấp lấy một cái!
Một giờ trôi qua, trong suy nghĩ của đám Trương Tiểu Mãn, hẳn Nhâm Tiểu Túc sẽ mệt. Kết quả Nhâm Tiểu Túc đổi tay, tiếp tục đi về phía trước.
Hai giờ trôi qua, đám Trương Tiểu Mãn nghĩ chắc Nhâm Tiểu Túc đã mệt rồi. Kết quả Nhâm Tiểu Túc lại đổi tay, trông chẳng khác nào người bình thường đi bộ dã ngoại.
Ba giờ trôi qua, Nhâm Tiểu Túc giao súng máy hạng nặng cho chiến hữu thay phiên:
- Đến lượt các ngươi.
Tất cả mọi người trong Tiêm Đao Liên đều âm thầm kinh hãi. Nhâm Tiểu Túc đúng là “súc vật” mà. May mà lúc còn ở quân doanh họ không đánh nhau với Nhâm Tiểu Túc, nhìn khí lực này của hắn, chỉ sợ một quyền cũng có thể đấm chết người?!
Trương Tiểu Mãn có phần hâm mộ:
- Ngươi là siêu phàm giả thật hả?
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc chợt nghe cung điện thông báo:
“Nhiệm vụ, giúp đỡ chiến hữu giảm bớt gánh nặng.”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút, đã gần một tháng nay hắn không nghe cung điện ban bố nhiệm vụ, cũng không biết phần thưởng lần này sẽ là gì nhỉ?
Đến ngày thứ tư, khi mọi người nghỉ ngơi, Nhâm Tiểu Túc chuyên môn đợi chiến hữu khiêng đồ cho thật mệt rồi lại giúp người ta khiêng một lúc, sau đó lại trả cho đối phương tự khiêng.
Đám chiến hữu thấy vậy thì nhao nhao cảm động, Nhâm Tiểu Túc đúng là người tốt, thường xuyên giúp đỡ mọi người mà.
Nhâm Tiểu Túc tiếp nhận rương vật tư trong tay chiến hữu lại nhận được vài lời cảm ơn của đám hán tử. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, đâm người trong Tiêm Đao Liên tuy có chút lưu manh nhưng lại rất thành thật, mỗi lần cảm ơn hắn đều nhận được cảm tạ tệ.
Lúc trước đánh một trận, Nhâm Tiểu Túc như không cần tiền mà liên tục dùng bài bạo liệt. Cho nên gần cả ngàn cảm tạ tệ mà hắn tích lũy nay chỉ còn hơn 100 cảm tạ tệ mà thôi.
Bây giờ bắt đầu lại, Nhâm Tiểu Túc cũng phải cố gắng “kiếm ăn” chớ.
Tuy Trương Tiểu mãn là Đại đội trưởng nhưng hắn luôn muốn làm gương tốt. Từ trước tới nay ai làm cái gì hắn cũng làm cái đó, tuyệt đối không lười biếng.
Đến phiên Trương Tiểu Mãn khiêng đồ, Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị nhận lấy rương đạn từ tay hắn thì bị hán tử từ chối.
Lúc trước, mọi người muốn đánh Nhâm Tiểu Túc một trận, kết quả người ta không những không mang thù mà ngược lại còn chủ động trợ giúp chiến hữu, khiến mọi người không khỏi cảm thấy có lỗi.
Trương Tiểu Mãn nhìn Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị tiếp nhận rương đạn dược thì nói:
- Không cần không cần, ta khiêng được…
Có điều Nhâm Tiểu Túc không tha, hắn đen mặt nói:
- Buông tay!
Trương Tiểu Mãn thả lỏng tay theo bản năng. Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc lập tức khiêng rương đạn dược. Không cho hắn khiêng chẳng phải muốn làm chậm trễ nhiệm vụ của hắn à?
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc tưởng chỉ cần khiêng một hai lần là được. Ai dè cung điện lại thông báo tiến độ hoàn thành nhiệm vụ chỉ mới có 1%. Cũng có nghĩa hắn phải khiên đủ 100 lần mới được.
Từ trước tới nay, độ khó nhiệm vụ càng thì phần thưởng càng lớn, Nhâm Tiểu Túc có chút chờ mong phần thưởng lần này rồi.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc đang khiêng rương đạn lại thấy thiếu thiếu gì đó. Hắn quay đầu hỏi Trương Tiểu Mãn:
- Sao không cám ơn?
Trương Tiểu Mãn sửng sốt nừa ngày mới nói:
- Cám ơn…
“Điểm cảm tạ tới từ Trương Tiểu Mãn, +1!”
Trương Tiểu Mãn đi phía sau lại nói:
- Ngươi cũng đừng có mà cậy mạnh, bảo tồn sức chiến đấu là quan trọng nhất…
Mắt thấy lại thêm một ngày nữa qua, trên vai Nhâm Tiểu Túc hiếm khi không có đồ. Cả đám đều đã mệt mỏi rã rời mà Nhâm Tiểu Túc thì chẳng mệt tí nào.
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc bỗng dừng bước mà nói:
- Có người!
Chỉ trong nháy mắt, cả đoàn Tiêm Đao Liên đều nằm úp xuống khe nứt. Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn lại thì thoáng ngạc nhiên, đám chiến hữu này đúng là “cẩn thận” mà!
Qua hơn 10 giây, âm thanh động cơ mô tô vang lên từ xa lại tới gần. Dường như xe mô tô tới từ phía đông, gần nhất về phía đông chỉ có núi Định Viễn mà thôi.
Trương Tiểu Mãn nằm rạp trên mặt đất nói với những người khác:
- Đừng đánh rắn động cỏ, ngàn vạn lần không được kinh đội đối phương…
Lời còn chưa nói hết, thổ phỉ lái mô tô bỗng kêu đau một tiếng. Trương Tiểu Mãn ngây ngẩn cả người:
- Tiếng gì vậy? Ta đang nói chuyện mà ai la hét thế, đã bảo đừng đánh rắn động cỏ mà?
- Đại đội trưởng, là tiếng kêu từ bên ngoài, không phải người của chúng ta…
- Bên ngoài?
Trương Tiểu Mãn kinh nghi:
- Đợi chút, Nhâm Tiểu Túc đâu?
Đám người cẩn thận từng li từng tí nhô đầu khỏi khe hở thì thấy hai tay Nhâm Tiểu Túc dùng lực, tên thổ phỉ bị vặn gãy cổ ngã lăn quay ra đứt.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc cởi quân trang Tiêm Đao Liên ra, thay đồ thổ phỉ vào.
Trương Tiểu Mãn kinh ngạc nói:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta muốn lấy mô tô tới quan ải. Vừa rồi ta đã quan sát, đại khái đi đường núi chừng một giờ là tới. Một giờ sau các ngươi giúp ta lái xe lên núi rồi đứng trên núi dùng pháo cối tấn công, không cần quản bắn trúng cái gì, chỉ cần tạo ra hỗn loạn là được. Sau đó các ngươi chuẩn bị tiến đánh thổ phỉ Viễn Sơn đi, không cần quản ta nữa.
Đám người Tiêm Đao Liên hai mặt nhìn nhau, ý của Nhâm Tiểu Túc là hắn muốn một mình đi tới quan ải ư?!
Trương Tiểu Mã hỏi:
- Ngươi đi một mình được chứ?
- Đi…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Yên tâm, ta không đi chịu chết đâu.
- Nhưng ngươi đi một mình quá nguy hiểm, có cần ta phái một tiểu đội yểm hộ ngươi không?
Trương Tiểu Mãn nói.
- Không cần…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ta giúp các ngươi kiềm chế thổ phỉ ở quan ải. Nếu không ổn ta sẽ rút lui ngay, chỉ cần dụ được thổ phỉ Định Viễn tới thì mọi thứ đều đáng.
Biểu tình Trương Tiểu Mãn dần nghiêm túc hơn:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là huynh đệ của Tiêm Đao Liên. Nếu ngươi bất hạnh hy sinh, ta sẽ nói với người ở cứ điểm ngươi là một hảo hán. Hi sinh bản thân đem tới chiến thắng cho cứ điểm.
Trong chiến tranh làm sao mà không có người chết. Muốn giành được chiến thắng, phải có người hi sinh.
Hiện giờ, nhiệm vụ của Tiêm Đao Liêm là quyết đoạt lấy Định Viễn. Nếu họ không đúng hẹn đoạt được Định Viễn thì tốc độ hành quân của đoàn đội phía sau sẽ chậm hơn.
Khi đó, trận đánh càng thêm ác liệt.
Bỗng nhiên Đội trưởng tổ 1 hiếu kỳ nói:
- Vì sao ngươi muốn mọi người phụ ngươi khiêng xe lên núi, ngươi lái đi là được rồi mà?
Nhâm Tiểu Túc im lặng nửa ngày:
- Ta không biết lái xe.
Trương Tiểu Mãn:
- …
Tiêu Tiểu Thần:
- …
Toàn thể chiến sĩ Tiêm Đao Liên:
- …