Chương 396: Không Thử Làm Sao Biết
Ám ảnh từ cái chết của đám Hứa Kim Nguyên, Kim Lam chưa bao giờ nguôi trong lòng Nhâm Tiểu Túc. Trần Vô Địch rồi Hứa Kim Nguyên, Kim Lam lần lượt ra đi khiến Nhâm Tiểu Túc càng thêm mạnh mẽ để bảo vệ người bên cạnh hay sẽ lâm vào bóng tối dùng bạo lực để diệt trừ bạo lực?
Tất cả có trong CHƯƠNG 396: KHÔNG THỬ LÀM SAO BIẾT
Nguyên bản Trương Tiểu Mãn cũng không tán thành việc Nhâm Tiểu Túc gia nhập đại đội. Hắn còn muốn thương lượng với Chu Ứng Long một chút, thử xem có thể chuyển Nhâm Tiểu Túc đi không.
Thế nhưng bây giờ Trương Tiểu Mãn chỉ muốn quay về ôm hôn Chu Ứng Long một cái. So với việc cho Chu Ứng Long hắn 10 khẩu súng máy hạng nặng thì Nhâm Tiểu Túc tốt hơn nhiều!
Không phải lúc nào cũng có thể dùng súng máy hạng nặng được, chỉ cần là lục quân đều rõ, súng máy hạng nặng là cối xay thịt chân chấn, một khi dùng chiến trường sẽ tràn đầy sát khí.
Mà bây giờ, Trương Tiểu Mãn có Nhâm Tiểu Túc, súng máy hạng nặng đã bị thuốc nổ nổ tung, cũng không biết làm sao mà Nhâm Tiểu Túc làm được.
Cho tới lúc này, thậm chí đám Trương Tiểu Mãn còn không rõ năng lực siêu phàm của Nhâm Tiểu Túc là gì, điều này vẫn còn là một bí ẩn.
Bất quá mỗi người đều có bí mật riêng, không cần phải tìm hiểu làm gì.
Lúc Trương Tiểu Mãn dẫn quân xông tới cũng không thấy Nhâm Tiểu Túc xung quanh, chỉ thấy hỏa lực của đám thổ phỉ không hướng về hướng họ mà hướng về phía đối diện họ*.
*Đám thổ phỉ đứng xoay lưng về phía Trương Tiểu Mãn.
- Kỳ quái…
Trương Tiểu Mãn nghi ngờ:
- Sao ta cảm thấy một mình Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào một đại đội tập kích từ phía sau chúng thế.
Mắt thấy doanh trại đám thổ phỉ đã sập bị phá hủy gần hết. Thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất không phải do súng mà là vết đao!
Lúc một binh sĩ đi ngang qua cũng phải chấn kinh:
- Chẳng lẽ Nhâm Tiểu Túc cận chiến với chúng?
Bấy giờ, đám thổ phỉ đang bận chiến đấu với Ảnh tử, có điều đang đánh, bỗng nhiên Ảnh tử chạy tới đằng sau doanh trại rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay từ đầu hung mãnh vô cùng, giết rất nhiều người của họ. Thế nhưng không biết vì sao, dần dà Ảnh tử không mãnh liệt như ban đầu nữa mà lợi dụng tốc độ di chuyển để tiến hành kiềm chế họ, không dừng lại một chút nào.
Thời điểm họ đang tìm Ảnh tử thì sau lưng vang lên tiếng súng, đám thổ phỉ kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy cách họ mấy trăm mét là Tiêm Đao Liêm đã lắp xong 3 súng máy hạng nặng, điên cuồng bắn phá về phía đám thổ phỉ!
Cùng lúc đó, Trương Tiểu Mãn dẫn theo Đội 2 bọc cánh đánh qua. Ý đồ chặn đường lui của đám thổ phỉ, để đám thổ phỉ trở thành bia ngắm cho bọn họ.
Vài thổ phỉ phản ứng nhanh, kịp núp sau phế tích của daonh trại. Có điều họ vừa tính nổ súng lại thấy bên cạnh có một cánh tay duỗi ta từ trong bóng tối, ném một quả lựu đạn về phía họ.
Tiếng ầm vang vang lên, đám người trốn sau phế tích bị nổ văng lên trời. Trương Tiểu Mãn từ phía cánh hoàn thành bố trí.
Trương Tiểu Mãn chưa bao giờ trải qua chiến đấu sung sướng thế nào, phảng phất như tất cả tai họa ngầm đã bị người khác tiêu trừ. Trên chiến trường, họ như được thần linh giúp đỡ, bật đèn xanh cho họ muốn làm gì thì làm.
Bất quá, trong đám thổ phỉ có hơn 100 người từng được huấn luyện quân sự. Họ thong thả thoái lui về phía sau, chưa từng loạn.
Nhâm Tiểu Túc núp trong bóng tối quán sát đội ngũ này. E rằng hơn 100 người này chính là quân chính quy của Tông thị.
Hơn nữa, ở trận địa súng máy hạng nặng cuối cùng kia có hơn 20 người cẩn thận hơn hẳn những thổ phỉ khác, xem ra cũng là người của Tông thị.
Tông thị để hơn 100 người ở Định Viễn. Ngay cả trận địa cuối cùng cũng được họ trấn giữ. Nếu Tiêm Đao Liên không có siêu phàm giả trợ giúp, chỉ sợ ngay cả trận địa súng máy kia cũng khó lòng qua được.
Vừa thấy quân chính quy của Tông thị, Nhâm Tiểu Túc không chút khách khí, hắn núp ở trong bóng đêm cách đám người đó hơn 200m, dùng súng trường đột ngột bắn một phát!
Quân chính quy Tông thị tuyệt đối không nghĩ tới bên này cũng có địch nhân. Vẻn một viên đạn đã khiến đội hình của họ triệt để rối loạn.
Trương Tiểu Mãn rống to:
- Di dời chỗ bắn, áp chế bọn họ! Nhâm Tiểu Túc thật tuyệt!
…
Ở phương bắc, Chu Ứng Long dẫn theo Quân tiên phong bắt đầu xây dựng phòng tuyến để đảm bảo cứ địa phía sau có thể xây dựng thành công và thuận lợi.
Tông thị không có dị động, thế nhưng từ khi đám thổ phỉ quan ải bị tiêu diệt, chiến tranh hai bên đã chính thức bắt đầu.
Lúc này, bỗng nhiên có binh sĩ chạy tới trước mặt Chu Ứng Long, thấp giọng nói:
- Doanh trưởng, Trương Tiểu Mãn của Tiêm Đao Liên gọi tới.
- Lấy máy liên lạc tới đây.
Chu Ứng Long dựa vào sườn núi, cầm máy liên lạc được binh sĩ đưa tới:
- Kêu ngươi xem chừng Định Viễn cho tốt, ngươi làm trò càn rỡ gì vậy hả? Bây giờ có phải mắc kẹt ở sườn núi rồi không. Ở yên đó đi, ta sẽ phái Đại đội 2 tới tiếp ứng!
Vừa rồi, sau khi Chu Ứng Long nghe tin truyền từ Định Viễn tới thì nổi trận lôi đình. Một khi tấn công Định Viễn thì phải tiếp tục tấn công. Vốn họ có thể đánh lén, thế nhưng bây giờ chỉ có thể không chết không ngừng thôi.
Chu Ứng Long rất lo Trương Tiểu Mãn xúc động mà chôn vùi Tiêm Đao Liên tại Định Viễn.
Kết quả, Trương Tiểu Mãn cắt đứt lời nói của Chu Ứng Long:
- Doanh trưởng, chúng ta chiếm được Định Viễn rồi!
Chu Ứng Long:
- ???
Một đêm chưa qua mà đã đánh xong Định Viễn rồi? Có ai chiếm cứ điểm mà không mất vài ngày đâu, thậm chí vài tháng cũng có nữa!
Chu Ứng Long đen mặt:
- Tối qua ngươi lại say xỉn hả?
- Doanh trưởng, chúng ta thực sự chiếm được Định Viễn rồi.
Trương Tiểu Mãn vội nói:
- Hơn nữa chúng ta đánh tới rất dễ dàng. Ngươi không biết đâu, Tông thị đã dấu hai khẩu đại pháo ở đây, muốn bắn lén cứ đại của chúng ta. Nếu không đoạt Định Viễn, các ngươi xui xẻo rồi!
Chu Ứng Long chửi ầm lên:
- Ngươi bị cái gì vậy, ta nghe Định Viễn bị phong tỏa là biết Tông thị sẽ có chiêu này nên đã đổi cứ địa, pháo cối của họ bắn không tới. Cứ địa chúng ta cách Định Viễn tận 80km, họ bắn kiểu gì?
Nhâm Tiểu Túc nghe Chu Ứng Long rống bên cạnh Trương Tiểu Mãn. Lúc trước Nhâm Tiểu Túc còn đang suy nghĩ, nếu cứ điểm 178 không phát hiện ra điều mờ ám này thì thật sự không phù hợp với thanh danh của họ. Căn bản là không có khả năng.
Mà hiện tại xem ra, khứu giác của Doanh trưởng Chu Ứng Long khá là nhạy cảm. Cứ điểm 178 đúng là danh bất hư truyền.
Nhâm Tiểu Túc tự biết về phương diện quân sự, bản thân xa xa không bằng đối phương.
Ít nhất khi hắn nghe gián điệp Khánh thị nói chuyện mới biết được tại Định Viễn có đại pháo tầm xa.
Lúc này, Chu Ứng Long nói chậm lại:
- Thương vong bao nhiêu người?
Trương Tiểu Mãn trả lời:
- Báo cáo Doanh trưởng, bị thương 7 người, không ai tử vong.
Đầu dây bên kia lâm vào im lặng, Chu Ứng Long hỏi:
- Các ngươi đã tiêu diệt bao nhiêu đạo tặc?
- Địch chết 917 người, trong đó có 131 quân chính quy của Tông thị!
Trương Tiểu Mãn bình tĩnh nói, nhưng phía sau bình tĩnh lại cất giấu một ít đắc ý….
Mà Chu Ứng Long cũng hiểu rõ Tiêm Đao Liên có bao nhiêu cân lượng. Dựa theo tình huống bình thường, một khi xông lên Định Viễn, toàn quân bị diệt cũng không ngoài ý muốn của Chu Ứng Long.
Chu Ứng Long nhanh chóng phản ứng, hắn vô thức hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc mà Tư lệnh nhét cho các ngươi lợi hại như vậy?!
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đã bỏ đi, Trương Tiểu Mãn nhìn thân ảnh đang nghỉ ngơi ở phế tích cách đó không xa, hắn cầm máy liên lạc đi tới ngồi cạnh Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi liều mạng vì cái gì?
Rõ ràng đối phương biết có thể cùng đánh Định Viễn với Tiêm Đao Liên. Trước tiên dùng pháo cối bắn phá súng máy hạng nặng trước. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lại lựa chọn không màng mạo hiểm mà đột kích từ phía sau. Lẻ loi một mình tập kích nơi trú ẩn của thổ phỉ.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Để giảm thiểu thương vong cho các người.
Trương Tiểu Mãn nói:
- Chiến tranh thể nào cũng có người chết. Đôi khi dọc đường đi, địch nhân núp trong nui cỏ đột nhiên bóp cò, chiến hữu bên cạnh ngươi từng người từng người trở thành huyết nhân . Cũng có khả năng đạn pháo rơi vào bên cạnh chân ngươi, khiến ngươi nổ tung, nội tạng bị chấn thành phấn vụn. Trên chiến trường không có may mắn, mọi thứ đều phải trả giá bằng tính mạng. Nửa điểm cũng không do ngươi quyết định.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Không thử sao biết được hay không.
Trương Tiểu Mãn sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên hắn ý thức được, sở dĩ Nhâm Tiểu Túc liều mạng như thế là thực sự muốn họ có thêm cơ hội sống sót.
Nhưng đây là chiến tranh a! Một khi công thành, sao có thể không có người chết? Trừ phi có kỳ tích xuất hiện!