Đệ Nhất Danh Sách

Chương 397: Uy Phong Của Tiêm Đao Liên

Chương 397: Uy Phong Của Tiêm Đao Liên
Sau đại chiến tất có thu hoạch. Trong cuộc chiến đêm nay, đám Trương Tiểu Mãn đã dùng sạch đạn pháo. Có điều không sao, thổ phỉ Định Viễn còn giàu hơn họ tưởng nữa.
Đối với Tông thị mà nói, những vật này đều là thứ không đáng tiền.
Đạn dùng căn bản không hết nổi, hiện tại Tây bắc đều dùng loại đạn 7.62 MM, trong hang ổ của thổ phỉ có đầy.
Một trận chiến có thể hao bao nhiêu viên đạn?
Số lượng này khó có thể đo lường cụ thể, tính luôn cả chiến đấu và số đạn dùng để huấn luyện thì cả bắn cả ngàn, thậm chí cả vạn phát súng mới giết được một người.
Đây chỉ là số liệu tính toán đơn giản, phần lớn đạn đều dùng vào việc áp chế và dọa sợ quân địch là chiếm phần đa.
Đám Trương Tiểu Mãn lấy hết đạn trong hang ổ thổ phỉ rồi nhặt từng viên đạn đã bị rớt trong quá trình chiến đấu về, sử dụng lại.
Trương Tiểu Mãn cảm khái:
- Một mình đánh chiếm được cả đỉnh núi thật thoải mái. Toàn bộ chiến lợi phẩm đều thuộc về chúng ta… cơ mà sao nơi này không có lựu đạn nhỉ?
Nghe Đại đội trưởng nói thế, mọi người mới phát hiện điều này:
- Đúng vậy a, ta tìm trên người thổ phỉ mới được một ít, không thấy rương lựu đạn đâu cả.
- Thổ phỉ viễn sơn này nhiều như vậy mà chẳng thấy rương lựu đạn nào cả!
Nhâm Tiểu Túc đứng bên cạnh nghe vậy thì không khỏi chột dạ. Rương lựu đạn tất nhiên có, hơn nữa còn có rất nhiều, mười rương, mỗi rương 20 quả. Thế nhưng đều được hắn thu vào không gian rồi.
Vào lúc này, bỗng nhiên cung điện thông báo:
“Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 5 điểm thuộc tính, có thể tự do phân phối.”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút. Quả nhiên chất lượng phần thưởng tương ứng với độ khó của nhiệm vụ!
Bất quá lúc trước hắn giúp đỡ chiến hữu chỉ mới hoàn thành tới 90%, sao thoáng cái đã nhảy lên 100% rồi?
…là vì 10 thùng lựu đạn kia hả?
Hắn thu 10 thùng lựu đạn vào không gian nên được xem là một dạng biến tướng của việc giúp đỡ đồng đội?!
Dù Nhâm Tiểu Túc thích lợi dụng lỗ hổng của kinh nghiệm nhưng phát hiện xong cũng sợ ngây người… Vậy cũng được?
Lúc trước, hắn khiêng 6 rương nhưng chưa hoàn thành nhiệm vụ và bị nhắc nhở. Cho nên Nhâm Tiểu Túc không chú ý, nếu lúc ấy nghĩ kỹ lại, chỉ sợ hắn đã hoàn thành nhiệm vụ từ lâu rồi.
Nhâm Tiểu Túc rất thích hoàn thành nhiệm vụ kiêm giúp đỡ người khác theo kiểu này!
Nhâm Tiểu Túc phân phối 5 điểm đó như sau, 3 điểm sức mạnh và 2 điểm tốc độ. Hiện giờ điểm sức mạnh đã là 13.5, điểm tốc độ đã là 12.1.
Nhìn từ số liệu mà xem, hiện giờ tố chất thân thể Nhâm Tiểu Túc hẳn đã gấp 4 lần nam tử trưởng thành bình thường.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc càng thêm chờ mong thời điểm đột phát 20 điểm hắn sẽ có thêm năng lực mới gì.
Tỷ như Tồi thành chỉ dùng được trong 30 giây nay lại tăng thêm 10 giây nữa.
Có lẽ qua mỗi mốc điểm sẽ có thứ gì đó bất ngờ.
...
Lúc xuống núi, đám Tiêm Đao Liên đều mang tâm trạng chiến thắng trở về. Nếu mà kéo được, hẳn Trương Tiểu Mãn cũng kéo hai khẩu đại pháo kia về căn cứ luôn rồi.
Trước khi đi, Trương Tiểu Mãn đã cho nổ hai khẩu đại pháo, phòng Tông thị phái người tới sử dụng.
Dưới tình huống bình thường, khi gặp những loại vũ khí hạng nặng thế này trên chiến trường, mọi người đều lựa chọn trực tiếp phá hủy chứ không tốn sức di chuyển chúng làm gì.
Trên đường xuống núi, bỗng có chiến hữu đi ngang qua Nhâm Tiểu Túc và nói cảm ơn. Sau đó lại điềm nhiên như không mà đi tiếp.
Lại sau đó nữa, ngày càng nhiều các chiến hữu đi ngang qua người Nhâm Tiểu Túc và nói cám ơn.
Đây là cám ơn Nhâm Tiểu Túc đã giúp đỡ, gánh vác bớt phần lớn áp lực cho họ. Nếu không phải Nhâm Tiểu Túc một thân một mình dấn thân vào chốn hiểm nguy. E rằng trong trận chiến này, số người tử vong hơn một nửa là quá bình thường.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút. Lần này hắn thậm chí còn không yêu cầu người ta nói cảm ơn, thế nhưng lời cảm ơn của mỗi một chiến hữu đều rất chân thành.
Chỉ mỗi lần này mà Nhâm Tiểu Túc đã thu hoạch được hơn 100 điểm cảm tạ. Thoáng cái cảm tạ tệ đã tăng lên 400.
Qua một hồi chiến đấu, Nhâm Tiểu Túc thu hoạch được không chỉ 10 thùng lựu đạn mà còn có 5 điểm thuộc tính cùng hơn 100 cảm tạ tệ. Hơn nữa, còn có thêm sự tín nhiệm của chiến hữu nữa.
Trương Tiểu Mãn từng nói, thứ ngươi có thể tin tưởng trên chiến trường chỉ có đạn trong súng, còn có chiến hữu yểm hộ người trong chiến hào mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám chiến hữu trước mặt, im lặng không nói gì.
Sau đó hắn đi chậm lại, chờ đám người chưa nói cám ơn sau lưng.
Một đường đi về hướng Tây bắc, Chu Ứng Long lệnh cho Tiêm Đao Liên tập hợp với quân tiên phong tại cứ địa. Đợi mọi người tập hợp xong sẽ tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch tác chiến của Trương tư lệnh.
Hàng rào của Tông thị nằm ở phía Đông bắc căn cứ. Từ căn cứ đi về phương Bắc chừng 200km sẽ là sa mạc mênh mông rộng lớn.
Tiêm Đao Liên bôn ba hơn 80 km mới tới căn cứ. Cả đám người mệt như chó, có khi chó cũng không mệt bằng bọn họ!
Chủ yếu là do khiêng quá nhiều đồ!
Thế nhưng trong nháy máy tiến vào căn cứ, cả đám Trương Tiểu Mãn đều ưỡn ngực ngẩng đầu, nét mặt tỏa sáng. Thậm chí Phó Nhiêu và Lâm Bình An đang vác súng hỏa tiễn trên vai cũng khiêng cao hơn, muốn bao nhiêu uy phong có bấy nhiêu uy phong.
Họ cứ thế một đường đi tới doanh trướng chỉ huy dưới cái nhìn chăm chú của mọi người trong căn cứ.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Đại đội trưởng, cần phải làm vậy hả…
Trương Tiểu Mãn không vui:
- Ngươi không hiểu, Tiêm Đao Liên chúng ta thắng trận, diệt hơn trăm người của hai đỉnh núi. Hiện tại toàn bộ quân đội đều biết tin này. Chúng ta phải cho họ thấy Tiêm Đao Liên uy phong thế nào chớ!
Nhâm Tiểu Túc có phần dở khóc dở cười, rõ ràng lúc còn ở trước căn cứ còn than mệt lên mệt xuống kia mà.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc nhìn những binh sĩ xung quanh, đúng là mọi người đều dùng vẻ mặt kính nể nhìn Tiêm Đao Liên của họ. Binh sĩ đang dựng lều cũng nhỏ giọng thì thầm cái gì đó.
Vào lúc này, Chu Ứng Long lớn giọng hô:
- Để súng hỏa tiễn qua một bên cho ta, các ngươi muốn tấn công căn cứ chắc.
Nói xong, Chu Ứng Long vây quanh Tiêm Đao Liên một vòng. Khi hắn thấy có 7 thương binh đang nằm trên cán thì quát:
- Binh y tế đâu, tới khiêng thương binh đi.
- Không cần không cần.
Thương binh Tiêm Đao Liên nhanh chóng nói:
- Thương thế chúng ta không sao, Nhâm Tiểu Túc đã cho chúng ta thuốc xức rồi.
- Chỉ dùng thảo dược dân dã sao mà được?
Chu Ứng Long không vui:
- Bị thương phải trị, bớt nói nhảm đi!
Nhâm Tiểu Túc phát hiện, tuy Chu Ứng Long lớn giọng nhưng khi thấy Tiêm Đao Liên, phản ứng đầu tiên của hắn là xem tình hình thương vong trong đội thế nào rồi gọi cho binh y tế tới trị thương.
Thương binh Tiêm Đao Liên thấy thế thì nóng nảy:
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi mau giải thích cho Doanh trưởng, vết thương của chúng ta thật sự không sao.
Nếu bị khiêng đi thì trận chiến tiếp theo họ sẽ không được tham gia. Các huynh đệ khác thì chiến đấu ở tiền tuyến, họ phải nằm trong phòng bệnh. Làm sao mà được?
Nhâm Tiểu Túc nói với Chu Ứng Long:
- Trương tư lệnh từng xem qua thuốc của ta rồi. Đúng là là thảo dược nhưng chỉ cần dùng cho ngoại thương thì chỉ 3 ngày là khỏi, hiện tại ở dã ngoại có rất nhiều thảo dược thần kỳ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất