Chương 506: Bắn Hay Không
La Lam đi tới, vui vẻ ngồi bên cạnh Chu Hi Long. Tùy tùng thì phân tán xung quanh canh chừng.
Ngay khi Chu Hi Long tưởng Chu Kỳ sau lưng La Lam chỉ là bảo tiêu thì Chu Kỳ lại tùy tiện ra hiệu La Lam ngồi vào giữa, để hắn ngồi ngoài cùng.
Điều khiến Chu hi Long càng thêm kinh ngạc là, La Lam lại thật sự nhường chỗ cho Chu Kỳ.
Trong nháy mắt, ba người chen chúc ngồi trên một cái ghế dài, muốn bao nhiêu cổ quái liền có bấy nhiêu cổ quái. Hình thể của La Lam khiến Chu Hi Long xém chút nữa ngã ngồi xuống đất!
Chu Kỳ tiếp tục nhắm mắt ngủ bù:
- Các người trò chuyện tự nhiên.
La Lam cười ha hả:
- Đây là Chu Kỳ, thư của của Đoàn chủ tịch cũ ở Khánh thị.
Chu Hi Long mỉm cười:
- Cũng là người một nhà, không biết lần nào ông chủ La tới Trung Nguyên có gì muốn làm không?
- Cũng không có gì cả…
La Lam cười tủm tỉm:
- Chủ yếu là trên đời này có một tí người, trời sinh liền thích hợp để kết giao bằng hữu. Ta chủ yếu tới đây để kết bạn đấy!
- Chu thị và Khánh thị tuy cách xa nhau nhưng nói gần thì cũng rất gần, ở giữa chỉ cách một dãy núi khiến mọi người khó lòng nhìn thấy nhau. Anh trai của Khánh thị chi chủ muốn kết bằng hữu với Chu thị ta làm gì?
Chu Hi Long từ chối cho ý kiến.
La Lam cười nói:
- Ta không tới để kết bạn với Chu thị mà tới để kết bạn với Chu Hi Long ngươi.
- Hả?
- Con người ta trước sau như một, bụng dạ thẳng thắn…
La Lam cười tủm tỉm:
- Nghe nói trong Chu thị, Chu huynh một người ủng hộ việc phát minh vũ khí hạt nhân. Thế nhưng chơi không lại Chu Sĩ Tể của phái bảo thủ, vì thế ta tới giúp một tay.
- Giúp thế nào?
- Việc này khoan hãy nói tới. Ta muốn biết vì sao Chu huynh muốn tiếp tục việc phát minh vũ khí hạt nhân.
La Lam nói tiếp:
- Theo ta được biết, hơn 10 năm nay Trung Nguyên không có chiến sự, Vương thị ở phía bắc làm việc tốt giúp đỡ mọi người, Thanh Hòa an phận ở một góc, Khổng thị cách xa các người. Chu huynh nghiên cứu vũ khí hạt nhân là để đánh ai?
Chu Hi Long bình tĩnh nói:
- Không phải để đánh nhau, xây dựng nhà máy năng lượng nguyên tử cũng là chuyện tốt mà.
- Hắc hắc…
La Lam cười nói;
- Kỳ thật ta biết ngươi đang nghĩ gì, cũng biết kẻ địch trong lòng ngươi là ai. Về mặc này, chúng ta có cùng chung mục tiêu.
Chu Hi Long không nói tiếp mà hỏi ngược lại:
- Khánh thị thật sự đã có căn cứ hạt nhân. Nghe nói Tên Côn Đồ vẫn chưa tìm được?
- Có a…
La Lam cười nói:
- Đương nhiên là có!
- Vậy vì sao lúc đánh nhau với Lý thị và Dương thị lại không sử dụng?
Chu Hi Long hỏi.
- Việc này…
La Lam khó trả lời.
- Xem như đánh hai nhà kia còn kiêng kỵ nhiều thứ, nhưng vì sao đánh vật thí nghiệm lại không dùng?
La Lam không nói gì.
Chu Hi Long cười ha hả:
- Thật sự có sao?
Việc đến cùng Khánh thị có thành công phát minh ra vũ khí hạt nhân không vẫn là nghi hoặc từ trước tới giờ của các tập đoàn ở Trung Nguyên. Họ thật sự đã nghiên cứu thành công hay chỉ nói dối gạt người, khiến người khác không dám đánh chủ ý lên họ?!
Nghi hoặc nằm ở hai chỗ, một là Tên Côn Đồ không tìm ra được căn cứ hạt nhân của Khánh thị.
Phải biết, những năm gần đây tên côn đồ đã phá hủy bốn năm căn cứ hạt nhân, giết chết không mười thì cũng tam nhà khoa học cực đoan. Nhất thời, mọi người đều cảm thấy bất an. Hiện tại không ai dám công khai việc họ nghiên cứu vũ khí hạt nhân cả. Chu Hi Long vẫn như cũ, mỗi ngày dẫn theo một đống bảo vệ, thậm chí còn bỏ ra số tiền lớn chiêu mộ siêu phàm giả túc trực bên cạnh mình.
Cho nên, tên Tên Côn Đồ không tìm ra, có phải mang ý nghĩa, Khánh thị chỉ đang lừa dối mọi người hay không?
Mặt khác, Khánh thị không ngừng thổi khói chiến tranh ở Tây nam, thế nhưng trong trận chiến này, Khánh thị chẳng dùng tới đạn đạo cao cấp. Có phải là do không có chăng?
La Lam chân thành nói:
- Tây nam chúng ta từng dùng vũ khí hạt nhân, xuyên qua cả cả ngàn km để giết chết hơn trăm triệu trùng tộc…
Chu Hi Long bỗng chẳng biết làm sao:
- Là thời điểm đám côn trùng tấn công sau khi núi lửa bộc phát?
Chu Kỳ rốt cục cũng mở mắt:
- Ngươi tỉnh ngủ chưa vậy. Đó đều là chuyện trước tai biến rồi, người còn muốn lấy ra huênh hoang bao nhiêu lần nữa…
Chu Hi Long:
- ???
…
Lúc này, cách 1.8km từ chỗ La Lam, Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Chu Nghênh Tuyết đi lên tầng thượng một tòa cao ốc.
Trước khi vào cao ốc, Nhâm Tiểu Túc có dừng lại một lát để quan sát người đi đường bên ngoài, nhưng sau đó cũng chẳng nói gì.
Đi tới sân thượng, Nhâm Tiểu Túc chọn vị trí tốt rồi yên lặng cầm kính chuyên dụng quan sát công viên.
Vì cự ly khá xe nên không lọt vào tầm mắt đám cận vệ của Chu Hi Long.
Dường như họ cũng hiểu, đương thời có rất ít tay súng bắn tỉa có thể bắn trúng với khoảng cách xa như thế. Những tay súng bắn tỉa làm được điều đó sẽ không thèm ra tay với Chu Hi Long. Chung quy Chu Hi Long cũng chẳng phải người cầm quyền của Chu thị.
Chu Nghênh Tuyết ở bên cạnh, vừa gặm hạt dưa vừa hiếu kỳ nói:
- Ngươi nhìn gì vậy, ta cũng muốn xem.
Trong lúc nói chuyện, nàng cẩn thận bỏ hạt dưa vào trong cái túi nhỏ, tránh để người khác thu thập được dữ liệu DNA của mình.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc buông kính ngắm xuống. Tuy cự ly khá xa, người khác Nhâm Tiểu Túc có thể không nhận ra nhưng hình thể La Lam “đặc biệt” như thế hắn làm sao mà nhìn không thấy được?
Chỉ là, sao tự nhiên tên mập này lại chạy tới Trung Nguyên, còn ở cùng một chỗ với mục tiêu Chu Hi Long nữa.
Cho nên, theo lời Ngô Đồng mà nói, nhân vật quan trọng có hẹn với Chu Hi Long hôm nay hẳn là La Lam!
Nội dung nhiệm vụ có nói, Chu Hi Long là người chủ trương phát triển vũ khí hạt nhân, sao bây giờ lại có liên quan tới La Lam.
Mà lúc này, đám Ngô Đồng đã chạy tới gần công viên Giải Phóng, có điều vẫn chậm chạp không tiến vào công viên đúng như trong kế hoặc. Nhâm Tiểu Túc bỏ kính chuyên dụng xuống, dựng súng ngắm lên.
Chu Hi Long đang ngay trong tầm bắn của hắn, nếu lúc này nổ súng, Nhâm Tiểu Túc nắm chắc sẽ bắn trúng Chu Hi Long.
Cho nên, đây là nguyên nhân tập đoàn đều cảnh giác cao với tay súng bắn tỉa. Vì họ thật sự rất khó lòng phòng bị.
Trên chiến trường, tay súng bắn tỉa không quá quan trọng, thế nhưng một khi tiến vào hành động ám sát, tay súng bắn tỉa là sự tồn tại mà ngay cả siêu phàm giả cũng phải cảnh giác. Chung quy, siêu phàm giả cũng chẳng cách nào đề phòng nổi một súng của tay súng bắn tỉa.
Cơ mà, nếu hắn nổ súng, La Lam làm sao đây? Sợ là sẽ bị Chu thị bắt lại mất?
Thế nhưng La Lam hẳn sẽ không sao, chung quy bây giờ Khánh thị không dễ chọc vào. Vô thanh vô tức, Khánh thị đã trở thành thế lực lớn nhất trong liên minh hàng rào.
Nhưng chắc chắn một điều, La Lam sẽ bị giam giữ.
Chu Nghênh Tuyết vừa cắn hạt dưa vừa hiếu kỳ:
- Không đủ điều kiện nổ súng à?
- Có chứ…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Bất quá người ngồi bên cạnh Chu Hi Long là bằng hữu của ta.
Chu Nghênh Tuyết có chút sửng sốt:
- Cho nên ngươi muốn buông tha nhiệm vụ…
Lời còn chưa nói hết, nàng liền thấy Nhâm Tiểu Túc dán mặt vào kính ngắm, bắt đầu chăm chú điều chỉnh đường đạn…
Hạt dưa chưa cắn của Chu Nghênh Tuyết rơi đầy đất, này thật sự là bằng hữu hả?
Cho nên, bằng hữu quan trọng hay nhiệm vụ quan trọng hơn?
Nhâm Tiểu Túc đã có quyết định của mình, tiền quan trọng.
Hơn nữa, hắn có kế hoạch B rồi.