Chương 507: Lão Gia Cứu Ta!
Nhâm Tiểu Túc không trực tiếp nổ súng vì cự ly thật sự quá xa. Ngay cả Dương Tiểu Cận cũng từng nói, vượt qua khoảng cách 1.6km, dù là nàng cũng không cách nào cam đoan 100% trúng mục tiêu. Sau khi viên đạn rời khỏi nóng súng sẽ mất từ 2 đến 4 giây để bay tới mục tiêu, sai số của thời gian này phụ thuộc vào tốc độ bay của viên đạn.
Không chỉ thế, một khắc này, viên đạn cũng chịu ảnh hưởng của những nhân tố khác tác động vào. Nó không bay một đường thẳng tắp mà là một đường cong duyên dáng. Những nhân tố ảnh hưởng tới đường bay như hướng gió, sức hút của trái đất, ấp suất không khí…
Cho nên, trong khoảng thời gian này, khó lòng đảm bảo sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Khoảng cách giữa La Lam và Chu Hi Long thật sự quá gần, vì hoàn thành nhiệm vụ mà ngộ thương La Lam không phải điều Nhâm Tiểu Túc mong muốn.
Cuộc hội đàm kéo dài gần một tiếng, Nhâm Tiểu Túc cũng không biết Chu Hi Long và La Lam nói gì cả. Dù sao cuối cùng hai bên cũng kết thúc và bắt tay nhau.
Chu Nghênh Tuyết ở bên cạnh phàn nàn hai người kia nói chuyện quá lâu. Hai tên đàn ông thì có chuyện tốt gì để nói chứ, một bao hạt dưa nàng mang tới đã ăn xong rồi này.
Nhưng vào lúc, trong chớp mắt không khí như ngưng đọng kia, Nhâm Tiểu Túc bóp cò.
Viên đạn lập tức bay ra.
Chu Nghênh Tuyết bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía công viên Giải Phóng. Nhưng nàng không thấy được đường đạn, chỉ cảm nhận được sự chăm chú và quyết tâm trong một khắc này của Nhâm Tiểu Túc.
Thiếu niên có khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng, trong lúc chăm chú, sườn mặt hắn phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật.
Lúc này, trong công viên Giải phóng, trên ngực Chu Hi Long đứng cách La Lam chừng hơn 10m bỗng xuất hiện một đóa huyết hoa. Viên đạn xuyên thấu thân thể ông ta, phản chấn tạo ra một chùm huyết vụ.
La Lam nghe được động tĩnh sau lưng bỗng quay đầu lại. Hắn kinh ngạc nhìn thi thể Chu Hi Long, biểu tình không nói nên lời:
- Chúng ta chỉ vừa kết bạn thôi mà!
Sau một tiếng trò chuyện, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu hợp tác giữa Khánh thị và Chu Hi Long, những chuyện tiếp theo cần phải đàm phán thêm để hợp tác.
Nhưng vừa bàn xong thì đối phương chết rồi!
La Lam theo bản năng trốn tới một gốc cây, giơ hai tay lên:
- Ta không làm gì hết nha!
Đồng bạn hợp tác vừa chết, nếu dính vào thì rất phiền phức!
Ngay lúc La Lam làm động tác đầu hàng, tùy tùng phía sau hắn lập tức tiến tới, gắt gao bảo vệ La Lam ở giữa, bắt đầu rời khỏi công viên. Phòng ngự của nhóm người chặt chẽ vô cùng, bên ngoài căn bản còn không thấy rõ thân ảnh La Lam ở giữa nữa kia kìa.
Đầu ngón tay Chu Kỳ ngưng tụ một đoàn hơi nước ở, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể đại khai sát giới.
Chỉ là không chờ dám La Lam kịp rời khỏi công viên, họ đã bị tùy tùng của Chu Hi Long ngăn lại, nói muốn bắt họ lại.
Tùy tùng của La Lam muốn phản kháng nhưng La Lam cười nói;
- Đang ở trong hàng rào của người ta, chúng ta có thể chạy đi đâu? Được rồi, đi một chuyến với họ đi. Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc!
Phía bên Nhâm Tiểu Túc, hắn vừa bắn chết Chu Hi Long cũng không dừng lại, quyết đoán đổi họng súng, chĩa về phía đám người Ngô Đồng, nổ súng.
Vẻn vẹn 10 giây, bốn sát thủ cấp A chỉ còn lại một mình Ngô Đồng!
Nhâm Tiểu Túc quay người kéo tay Chu Nghênh Tuyết:
- Rút lui!
Chu Nghênh Tuyết ngơ ngác đi theo Nhâm Tiểu Túc xuống lầu. Lúc đang đi cầu thang nàng mới phát hiện trong cầu thang có rất nhiều người đã chết, xung quanh còn vương vãi mấy cây súng lục.
- Những người này là ai?
Chu Nghênh Tuyết ngây ngẩn cả người:
- Là người của Chu thị sao, sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa ai đã giết họ?
Mắt thấy trên bậc thang có hơn 10 cỗ thi thể nhưng vừa rồi Chu Nghênh Tuyết không nghe được động tĩnh gì cả.
Chỉ nghe Nhâm Tiểu Túc cười lạnh:
- Chỉ sợ đây là người của Ngô Đồng tới chặn đánh chúng ta. Một khi nhiệm vụ thành công sẽ có rất nhiều người bao vây cao ốc, đẩy chúng ta làm người chịu tội. Đến lúc đó, bên trong loạn chiến có người nổ súng bắn chết chúng ta, vậy là chết không có đối chứng. Trưởng quan bắt được ngươi giết Chu Hi Long kia, chỉ sợ sẽ được thăng quan 2 cấp.
Chu Nghênh Tuyết nghệt mặt ra. Thì ra lúc nàng gặm hạt dưa khi nãy đã có chuyện nguy hiểm như vậy xảy ra ư?
- Cho nên vừa rồi ngươi dừng chân là vì phát hiện những người này sao?
Chu Nghênh Tuyết hỏi.
- Đúng vậy.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
- Cho nên ngươi mới nổ súng bắn chết đám Ngô Đồng? Nhưng vì sao ngươi giết lên tên Ngô Đồng cầm đầu kia đi?
Chu Nghênh Tuyết hiếu kỳ.
- Hôm qua ngươi nói có cách lùng bắt Ngô Đồng, bây giờ có nắm chắc không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Có!
Hai người chạy xuống lầu, Nhâm Tiểu Túc lần nữa đội mũ lên, Chu Nghênh Tuyết dùng khăn lụa che mặt.
Rời khỏi cao ốc, Nhâm Tiểu Túc vừa chạy như điên vừa quan sát xung quanh. Có rất nhiều người mặc đồ bình thường tiến tới gần họ nhưng dường như kiêng kỵ đang ở trên đường cái nên không dám tùy ý nổ súng.
Chỉ là chạy được hai bước, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc phát hiện Chu Nghênh Tuyết không chạy theo kịp. Hắn nhìn lại chỉ thấy có năm sáu người mặc thường phục ngăn trở giữa bọn họ.
Chu Nghênh Tuyết nhất thời nóng nảy:
- Lão gia, cứu ta!
Nhâm Tiểu Túc tức giận quay đầu nổ súng. Dù gì Chu Nghênh Tuyết cũng là siêu phàm giả, sao sức chiến đấu bã đậu thế kia!
Hàng rào 73 lần nữa hỗn loạn.
Sau lần rung chuyển từ hôm qua, cư dân hàng rào đã biết bản thân nên làm gì: Nghe thấy tiếng súng phải lập tức trốn vào nhà.
Có thể thấy được thỉnh thoảng có vài chiếc xe của cục trật tự đi ngang qua. Nhân viên trị an điên cuồng lùng bắt ai đó. Lấy trung tâm là công viên Giải Phóng, việc lùng bắt không ngừng lan rộng hơn.
Thế nhưng hành động lùng bắt này chỉ thu lại được hơn hai mươi nhân viên mặc thường phụ của cục trật tự chứ chẳng còn gì khác.
Sát thủ cứ như đã biến mất, không tìm ra tung tích.
Cùng lúc đó, hàng rao 73 bắt đầu lập lệnh giới nghiêm, không có bất kỳ phương tiện vận chuyển hoặc người này được phép ra khỏi hàng rào. Miệng cống ở bốn hướng Đông tây nam bắc cũng được đóng lại. Phải có văn bản ký tay của Chu Sĩ Tể mới được mở ra
Màn đêm buông xuống giữa sự hoang mang của cư dân hàng rào 73.
Ngô Đồng ẩn nấp một ngày, lúc này mới yên lặng đi tới một căn phòng an toàn khác của mình. Chỉ là hắn vừa đóng cửa, thả lỏng thân thể thì bị một họng súng cứng rắn chĩa vào lưng, âm thanh quen thuộc vang lên, Nhâm Tiểu Túc cười nói;
- Tìm ngươi đúng là tốn sức. Vào đi thôi, hai tay đặt lên đầu, ở chỗ ta có thể thấy được. Chúng ta tâm sự mỏng một tí.
Ngô Đồng đổ mồ hôi lạnh:
- Ngươi muốn làm gì?
Nhâm Tiểu Túc cười hỏi:
- Phiền ngươi giúp ta hỏi người của ngươi là, La Lam bị nhốt ở đâu?
Tiếng Chu Nghênh Tuyết truyền tới từ sau lưng Ngô Đồng:
- Lão gia, ngươi muốn cứu La Lam?
Ngô Đồng kinh ngạc.
Hắn vẫn tưởng Nhâm Tiểu Túc chỉ là tiểu bạch kiểm được Chu Nghênh Tuyết bao nuôi mà thôi. Sao bây giờ đột nhiên thân phận 2 người đảo lộn, Nhâm Tiểu Túc lại trở thành lão gia trong miệng Chu Nghênh Tuyết?!
Đây là cách xưng hô của nha hoàn với chủ tử trong nhà vào thời xưa mà? Phong kiến quá mức rồi!
Thế nhưng, là hạng người gì mới có thể để một siêu phàm giả cam tâm tình nguyện gọi hai tiếng lão gia chứ…
Lại nghe Nhâm Tiểu Túc cười:
- Đương nhiên phải cứu, hắn là bằng hữu của ta mà!