Chương 508: Tay Trong
Trong căn phòng an tĩnh lóe lên ánh đèn mờ nhạt. Nhâm Tiểu Túc chĩa súng lục vào Ngô Đồng, hai người ngồi đối mặt nhau trên hai cái ghế.
Chức nghiệp của Ngô Đồng là sát thủ, từng trải qua huấn luyện thoát khỏi khống chế, tỷ như phân tán sự chú ý của kẻ địch trong chớp mắt, tránh né họng súng các kiểu.
Theo bọn họ, bị súng chĩa vào đầu chưa chắc chết mà đấy là lúc tìm cơ hội trốn thoát.
Thế nhưng khi đối mặt với Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết, Ngô Đồng thật sự bất lực. Đây là hai siêu phàm giả, dù hắn có tránh khỏi họng súng thành công đi nữa thì kết cục cũng chẳng có gì thay đổi.
Hai siêu phàm giả tổ đội làm nhiệm vụ là chuyện đáng sợ cỡ nào.
Không đúng, không phải tổ đội, mà là một siêu phàm giả đi theo một siêu phàm giả khác, còn gọi người ta là lão gia nữa chứ…
Theo tâm lý mà nói, Ngô Đồng cũng muốn có một nha hoàn như thế. Tuy Chu Nghênh Tuyết có bề ngoài ở mức trung bình mà thôi nhưng vóc dáng lại rất được!
Không kịp nghĩ nhiều, Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nói với Ngô Đồng:
- Không ngờ chúng ta lại tìm được ngươi.
Lần này họ tìm được Ngô Đồng đều nhờ công lao của Chu Nghênh Tuyết. Tuy giá trị vũ lực của Nhâm Tiểu Túc mạnh mẽ nhưng về phương diện tìm người hoặc theo dõi thì không rành.
Mà năng lực của Chu Nghênh Tuyết vừa vặn bổ sung khuyết điểm này của Nhâm Tiểu Túc.
Hiện tại nàng có ba loại hạt giống, một loại giống bui gia đỏ của cung điện, có thể xoắn nát kẻ địch. Loại thứ hai có thể đào hầm. Loại thứ ba, một khi gieo xuống sẽ sinh trưởng thành một bụi cỏ bốn lá. Chu Nghênh Tuyết chỉ cần vò nát cỏ bốn lá thành nước rồi bôi một chút lên bất kỳ nơi nào đó trên người mục tiêu, trong vòng 3 ngày, đối phương sẽ tỏa ra một hương vị mà chỉ có Chu Nghênh Tuyết mới ngửi thấy được.
Dù ở rất xa, nàng vẫn có thể tìm được.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lát, thật sự không phải siêu phàm giả nào cũng có năng lực chiến đấu mạnh mẽ. Dường như có một tí siêu phàm giả, năng lực trời sinh là để phụ trợ cho người khác….
Nhâm Tiểu Túc nhìn Ngô Đồng, bộ dáng đối phương xem như trấn định, không hổ là sát thủ cấp A.
Ngô Đồng hỏi:
- Chúng ta đều là đồng đội, ngươi chĩa súng vào ta làm gì?
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ đáp:
- Tại sao chẳng lẽ người còn không rõ. Ba người khác đã bị giết chết, ta cố ý thả ngươi đấy.
- Là ngươi giết?
Con ngươi Ngô Đồng co rút:
- Ngươi mới là tay súng bắn tỉa? Còn Chu Nghênh Tuyết…
Ngô Đồng nhìn Chu Nghênh Tuyết, bấy giờ, Chu Nghênh Tuyết đang ngồi một bên cắn hạt dưa.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Vấn đề ta muốn biết không nhiều lắm, chỉ có hai cái, trả lời tốt sẽ cho ngươi được chết một cách thống khoái. Ngược lại, chỉ sợ ngươi phải chờ tới ba hôm sau mới được chết.
Ngô Đồng dần bình tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên hắn thấy được cách thẩm vấn này. Ít nhất ngươi cũng nói sẽ cho người ta một con đường sống chứ.
Có điều càng như thế, Ngô Đồng càng khó nổi lên tâm tư phản kháng.
- Được rồi, bây giờ bắt đầu. Ngươi hỏi tay trong của ngươi…
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Hỏi hắn bây giờ La Lam đang bị giam ở đâu. Nếu hắn biết cuộc gặp ở công viên Giải Phóng thì nói rõ địa vị không thấp. Bình thường các ngươi liên hệ bằng cách nào?
- Điện thoại vệ tinh…
Ngô Đồng quyết định phối hợp trả lời.
Hắn móc điện thoại từ trong balo ra:
- Bây giờ ta sẽ hỏi giúp ngươi.
Sau một cuộc điện thoại, Ngô Đồng nói:
- Hiện giờ La Lam bị nhốt trong khu biệt thự phía sau Quan Hồ. Chu thị không dám làm gì hắn, vẫn cung cấp đồ ăn thức uống đầy đủ. Bắt hắn là vì nghi ngờ hắn dẫn sát thủ tới thôi. Nhưng Chu thị không ngốc, họ biết rõ nên làm gì với La Lam.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu. Kỳ thật, chỉ cần là người thông minh đều đoán được mục đích chuyến đi này của La Lam. Cho nên, Chu thị không cần tạo thêm một kẻ thù nữa, hai bên căn bản không thù không oán.
Nhưng nếu chưa tìm được hung thủ, Chu thị sẽ không thả La Lam, vì La mập là người tình nghi lớn nhất.
Nhâm Tiểu Túc hỏi tiếp:
- Rốt cuộc tay trong của ngươi là ai?
Ngô Đồng là một tên lưu manh, bản thân sắp chết rồi còn rảnh mà quan tâm sống chết của tay trong làm gì:
- Hắn là cục trưởng phòng trật tự. Hiện tại đang có một ghế trống ở hàng rào 73. Cho nên hắn đánh chủ ý vào vị trí đó. Nếu có người ám sát Chu Hi Long sẽ khiến cả Chu thị kinh động, hắn phá được án đó chắc chắn được khen ngợi. Thậm chí còn có thêm khả năng được chọn vào vị trí quản lý còn trống kia.
- Người chết vì tiền, chim chết vì ăn…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Cho nên, Ngô Đồng là gài bẫy Triệu Hạo Trình, khiến đối phương trở thành người gánh tội thay. Nhâm Tiểu Túc giết Triệu Hạo Trình, Ngô Đồng còn đang đau đầu tìm người thế vào. Kết quả Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết lại tự động dâng tới cửa.
Vì vậy mà khi thấy hai người, Ngô Đồng mới có thể cao hứng như thế.
- Triệu Hạo Trình thật sự giết bằng hữu của ngươi?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Hắn thật sự giết đồng đội của ta. Thế nhưng đó cũng chẳng phải bằng hữu gì cả, ta chỉ gạt ngươi thôi.
Ngô Đồng bình tĩnh nói.
- Cũng đúng.
Nhâm Tiểu Túc gật gù.
Người ác như Ngô Đồng sao có tâm tư báo thù cho bằng hữu, e rằng trong mắt hắn chỉ có tính kế cùng danh lợi mà thôi.
Nói tới đây, Nhâm Tiểu Túc ra hiệu cho Chu Nghênh Tuyết có thể tắt máy ghi âm đi. Hắn tỉ mỉ nghe lại, từ đầu cuộc trò chuyện tới giờ không hề lộ ra thân phận của Nhâm Tiểu Túc, chỉ có âm thanh của hắn thôi.
Chu Nghênh Tuyết tắt bút ghi âm đi.
Ngô Đồng cấp bách:
- Ta đã phối hợp như vậy rồi, có thể…
Lời còn chưa nói xong, Ngô Đồng đã thấy Nhâm Tiểu Túc đứng dậy rời đi, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái. Chu Nghênh Tuyết thì cẩn thận cất vỏ hạt dưa vào túi rồi lắp thiết bị giảm thanh, bắn vào ngực Ngô Đồng.
Ánh mắt Ngô Đồng dần mơ hồ, hắn thấp thoáng thấy được dáng đi yểu điệu, theo sau thiếu niên kia rồi biến mất trong màn đêm của Chu Nghênh Tuyết.
Ngược lại, hắn lờ mờ nghe được Chu Nghênh Tuyết nói với thiếu niên:
- Lão gia, ta có chút đói bụng.
Thiếu niên tức giận:
- Ngươi ăn ngần ấy hạt dưa mà vẫn đói?!
- Ta ăn có bao nhiêu đâu.
Ý thức Ngô Đồng kết thúc tại đây, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
Kỳ thật kế hoạch lần này của hắn chẳng có kẽ hở này, nếu có chỉ thì chỉ có duy nhất thiếu niên kia thôi.
Kỳ thật Ngô Đồng không biết, Nhâm Tiểu Túc rất thất vọng với câu trả lời của Ngô Đồng.
Nhâm Tiểu Túc cho rằng sẽ có người núp sau màn chỉ thị. Ai dè đối phương chỉ là cục trưởng phòng trật tự mà thôi. Trong mắt Ngô Đồng, có lẽ đây đã là đại nhân vật rồi, thế nhưng với Nhâm Tiểu Túc mà nói, cục trưởng hắn đã giết qua mấy tên rồi…
Hơn nữa, từ lúc Nhâm Tiểu Túc “thân trong giang hồ” tới giờ. Hắn từng tiếp xúc với những người như Khánh Chẩn, La Lam, Dương Tiểu Cận, Trương Cảnh Lâm, cho nên một cục trưởng phòng trật tự chỉ giỏi tâm kế chẳng lọt vào mắt hắn.
Đúng lúc này, cung điện tuyên bố nhiệm vụ:
“Nhiệm vụ: Cứu giúp bằng hữu đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Nhâm Tiểu Túc dạo bước trên đường phố phồn hoa. Dù không có nhiệm vụ này, hắn cũng sẽ cứu.