Đệ Nhất Danh Sách

Chương 515: Bắt Cóc

Chương 515: Bắt Cóc
Trong tiếng ầm ỹ của nam nữ sinh, âm thanh cành khô bị giẫm gãy cũng không rõ ràng. Nhâm Tiểu Túc thuần thục mở chốt súng trường, vào đầy đạn, dưới ánh lửa trại chiếu rọi trong có phần nặng nề.
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu, hắn phát hiện Chu Nghênh Tuyết đã móc súng lục ra:
- Ngươi cũng nghe thấy?
- Không có…
Chu Nghênh Tuyết kinh ngạc:
- Nghe thấy cái gì? Ta thấy ngươi cầm súng nên cầm theo thôi. Chẳng lẽ ngươi muốn cướp bóc đám sinh viên Thanh Hòa này, ta thấy bộ dáng đám người này cũng có tiền lắm đấy…
Nhâm Tiểu Túc:
- ? ? ?
Sao lại thành chuẩn bị đánh cướp rồi?!
Nhâm Tiểu Túc cạn lười:
- Để phòng, có người đang lặng lẽ tới gần, cũng không biết có phải truy sát chúng ta hay đám sinh viên này. Xác suất truy sát chúng ta nhỏ hơn.
Theo Nhâm Tiểu Túc, chung quy họ vừa làm một vố lớn ở hàng rào 73. Tuy Chu Hi Long không phải người chấp chính Chu thị nhưng cũng là một nhân vật quan trọng.
Về sau hắn lại giao ghi âm cho La Lam, vạn nhất La Lam để lộ thì khả năng cao Chu thị sẽ truy sát họ.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy xác suất này rất nhỏ, vì hắn cảm thấy La Lam sẽ không lộ chuyện. Đây là một loại tin tưởng với năng lực làm việc của La Lam.
Mập mạp kia không đứng đắn thật đấy, thế nhưng từ trước tới giờ, một khi bắt tay vào làm việc thì rất đáng tin.
Chu Nghênh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Vậy lỡ mà tới tìm đến đám sinh viên kia, chúng ta có giúp họ không?
- Không giúp…
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Ở nơi hoang dã, khôn sống mống chết, người thích nghi sẽ sống, chẳng việc gì phải giúp đỡ người xa lạ cả.
Chu Nghênh Tuyết bĩu môi:
- Lão gia, ngươi thật lãnh khốc…
Lúc này, người ân núp tới ngày càng gần, rừng cây được đống lửa chiếu sáng giúp Nhâm Tiểu Túc thấy được lá cây lờ mờ chuyển động, bóng đen không ngừng tiến tới, không chỉ có một người!
- Chú ý xung quanh, là một đoàn người…
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nói:
- Cẩn thận bị bao vây, số lượng dự đoán tầm 10 đến 20 người.
Bất quá việc khiến Nhâm Tiểu Túc có phần an tầm là hắn không phải mục tiêu của đám người này.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Chu Nghênh Tuyết hỏi.
- Đi, thừa dịp họ không chú ý thì rời khỏi đây.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Kết quả không chờ hai người kịp rời đi, Nhâm Tiểu Túc chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên gần mình. Dường như đoàn người này cũng đã bao vây luôn cả họ.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Đội ngũ này được huấn luyện nghiêm chỉnh, sao loại binh sĩ này lại xuất hiện ở đây?
Rõ ràng đối phương không chỉ là thổ phỉ lông lá tạm thời nảy sinh lòng tham mà đã sớm có dự mưu phục kích.
Vào lúc này, đội ngũ tiếp cận đám sinh viên chậm rãi đi ra với trận hình hình quạt. Rõ ràng họ không để đám sinh viên này vào mắt, đây là muốn một mẻ hốt gọn mà.
Sau khi lộ diện, đối phương của không nổ súng ngay. Hứa Chất là người đầu tiên phát hiện kẻ địch, vì hắn luôn bảo trì thanh tỉnh.
Thế nhưng không chờ hắn kịp cần súng lên, Hứa Chất đã phát hiện bản thân bị mấy họng súng ngắm lấy, không dám động đậy.
Một người cầm súng chậm rãi đi tới đá văng súng bên cạnh Hứa Chất ra. Mà đám sinh viên chớp nhoáng say bên cạnh đã bị dọa cứng người. Họ không kịp phản ứng.
Sinh viên nhanh chóng nói:
- Có hiểu lầm gì không, chúng ta chỉ là sinh viên bình thường thôi mà.
Đám khách không mời này đều mang giày tác chiến, áo chống đạn, mỹ giáp chống đạn, súng ống cũng là loại A12 m16 đắt đỏ với tầm sát thương chừng 900 mét. Trên mũ giáp còn có dụng cụ nhìn xuyên đêm và bộ đàm.
Chỉ giá cả của bộ đồ này thôi đã không phải thứ thổ phỉ có thể mua nổi, mà nếu thổ phỉ có tiền đi nữa cũng chẳng thể mua được.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc hăng hái nhìn đám binh sĩ trước mặt. Nếu đối phương không cho hắn chạy, vậy hắn không chạy. Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Có nhìn ra được đây là người phương nào không?
- Dong binh…
Chu Nghênh Tuyết nói tiếp:
- Chuyên làm mấy chuyện bẩn thỉu.
Có tổ chức đáng biểu dương như An Kinh tự thì tất nhiên cũng có tổ chức chuyên làm chuyện bẩn thỉu. Đương nhiên, từ trước tới những tổ chức này làm việc đều có kế hoạch, mà người trong tổ chức cũng nổi danh liều mạng.
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu, tới Trung Nguyên hắn càng học hỏi thêm nhiều kiến thức.
Hắn âm thầm đếm số lượng, 15 người, không đủ một tổ tác chiến bình thường, thế nhưng đối phương kết hợp 10 phần chặt chẽ.
Lúc này, một người trong đám dong binh đoàn đưa cho Hứa Chất một cái điện thoại vệ tinh:
- Gọi cho cha ngươi, tiền chuộc 10.000.000 triệu đồng tiền mặt, phải có sau một ngày.
Lúc này, cả đám sinh viên đều hiểu rõ. Không phải hiểu lầm mà đối phương là có chuẩn bị để tới, đây là đám cướp chuyên nghiệp.
Nam sinh khoe khoang với nữ sinh mình mang theo súng khi nãy nay chẳng dám hó hé nửa lời.
Trên thực tế, trên người họ còn cất giấu súng lục, thế nhưng ngay cả dũng khí rút súng họ cũng chẳng có.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy chuyện này rất bình thường, dù sao đối phương cũng có nhiều súng hơn đám sinh viên kia.
Có người theo bản năng nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc. Kết quả họ thấy Nhâm Tiểu Túc bị 6 cây súng chĩa vào thì nhất thời tuyệt vọng.
Hứa Chất bình tĩnh:
- Muốn tiền mặt? Ngươi dám đi lấy?
- Lấy thế nào ngươi không cần quan tâm…
Dong binh kia nói tiếp:
- Chúng ta huy động ngừng này binh lực, không lời thêm ít tiền thì khó ăn nói với đám anh em.
- Lấy tiền rồi, ngươi sẽ thả chúng ta về?
Hứa Chất hỏi.
- Đương nhiên, chúng ta coi trọng chữ tín.
Dong binh cười nói.
- Ngươi không sợ bị Kỵ Sĩ truy sát?
Hứa Chất hỏi lại.
- Kỵ Sĩ cũng không bán mạng vì Hứa gia các ngươi.
Dong binh cười lạnh.
Lời này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ Kỵ Sĩ và Thanh Hòa không phải là một? Dường như dong binh này hiểu khá rõ nội tình bên trong
Hứa Chất nghĩ nghĩ:
- Các ngươi có thể tới nơi này, canh thời gian chuẩn như vậy, ta có thể hỏi một chút là ai tiết lộ tin tức không. Ngươi nói ta biết, ta lập tức gọi cho cha ta. Ngươi xem thử đi, chúng ta đang nằm trên tay ngươi, đây chỉ là yêu cầu nho nhỏ thôi.
Dong binh vui vẻ, chỉ chỉ mập mạp bên cạnh Hứa Chất:
- Bạn tốt của ngươi, chúng ta đám ứng, sau khi xong chuyện sẽ cho hắn 2.000.000 đồng.
Hứa Chất nhìn mập mạp lắc đầu:
- Bảo hổ lột da a.
Cả đám sinh viên đều nhìn mập mạp. Trên mặt họ có chút khó tin, họ không người trong nhóm bạn của mình lại có nội ứng, phải biết họ đều là bạn học với nhau cả!
Bấy giờ, đám người mới nhớ lại, tên mập này rủ họ uống rượu, thì ra đã có tính toán từ trước.
Mập mạp hoảng hốt:
- Là thúc thúc kêu ta làm thế, ta cũng không muốn đâu.
Dong binh cười nói:
- Tiền không phải ngươi muốn hả? Thúc thúc cũng ngươi đâu có đề nghị.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu, xem ra theo thời gian, tập đoàn Thanh Hòa đã dần thay đổi, đã không còn bền chắc như trước.
Bất quá, nhìn đối phương hẳn không có ý lưu lại người sống. Vì đối phương hành động quá mức trắng trợn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất