Chương 514: Khách Không Mời Mà Đến
Nghe Hứa Chất nói muốn đổi một tí táo, Chu Nghênh Tuyết liền nhìn nhìn vào phần trái cây của đối phương, không ngờ lại có bồ đào.
- Đổi với ngươi!
Chu Nghênh Tuyết quyết đoán hái cho Hứa Chất một tí táo.
Bỗng nhiên Hứa Chất thấy được khoai tây xạ thủ gần đó:
- Đây là loài cây gì vậy, ta chưa từng thấy quá.
Chu Nghênh Tuyết giải thích:
- Chúng ta cũng không biết, hẳn là thực vật biến dị trong rừng.
Hứa Chất cũng không hỏi nhiều nữa.
Sau khi Chu Nghênh Tuyết đổi với Hứa Chất thì vui vẻ ăn bồ đào. Ăn xong lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Bỗng nhiên nàng nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- À này, lão gia… ngươi ăn bồ đào không? Nếu ngươi muốn ăn ta đi đổi cho ngươi…
- Không ăn…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Trước kia dù gì ngươi cũng là người phụ trách mảng tình báo của Dương thị mà…
- Chỉ quản lý một mảnh nhỏ về camera của hàng rào 88 thôi à…
Chu Nghênh Tuyết trả lời.
- Vì sao ngươi lại đầu quân cho Dương thị?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
Hắn cảm thấy tính cách Chu Nghênh Tuyết không tốt đến nổi muốn cống hiến cho nước nhà, cùng lắm chỉ muốn kiếm tiền thôi.
Chu Nghênh Tuyết giải thích:
- Thì để kiếm tiền đó, chuyện ta thức tỉnh dị năng bị láng giềng biết được, sau đó thì tới Dương thị, Dương thị lập tức chiêu mộ ta, còn trả cho ta thù lao rất cao nữa. Sau khi thức tỉnh, thể năng của ta tốt hơn những nữ binh sĩ khác nhiều. Bản thân cũng lanh lợi nên lên chức nhanh hơn. Lúc ta còn là nữ binh bình thường, tiền lương đã cao gấp 10 lần người khác rồi. Vì ta có thể truy lùng người khác lại là nữ nên sau đó được điều tới làm tình báo.
- Đãi ngộ Dương thị cho ngươi cũng không tệ nhỉ…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Cho nên vì kiếm tiền mà ngươi mới học cách làm tình báo?
Chu Nghênh Tuyết nói lãng sang chuyện khác:
- Ngươi phát hiện thân phận của ta từ lúc nào?
- Từ lần đầu tiên ngươi vào Thư viện ta đã biết rồi.
Nhâm Tiểu Túc nhắm mắt dưỡng thần.
Mặt Chu Nghênh Tuyết nóng ran, nàng không ngờ mình ngụy trang như thế lại không chống đỡ nổi trước mặt đối phương. Bất quá, dường như nàng nhớ tới gì đó, lại hỏi:
- Vậy tại sao còn kéo ta đi nhảy dây?
Nhâm Tiểu Túc im lặng, Chu Nghênh Tuyết cao giọng:
- Lão gia, ngươi đừng có giả bộ ngũ. Đến bây giờ ta vẫn rất thắc mắc về vấn đề này đó!
Nhưng Nhâm Tiểu Túc không tính trả lời…
Hắn cũng không ngờ Chu Nghênh Tuyết lại nhớ kỹ chuyện này như vậy…
...
So với bầu không khí an tĩnh ở chỗ Nhâm Tiểu Túc thì bầu không khí phía bên thiếu niên Thanh Hoa náo nhiệt hơn nhiều. Một đám sinh viên lén lút rời khỏi hàng rào, cảm giác mọi thứ đều rất tốt đẹp, mà không khí lại còn mát mẻ nữa chứ.
Xem ra đây không phải lần đầu đám người này đi xa. Nhâm Tiểu Túc vừa nghe âm thanh lách cách kèm theo tiếng kinh hô sùng bái của nữ sinh. Hẳn là nam sinh nào đó cố tình biểu diễn kỹ năng súng ống để gây sự chú ý cho nữ sinh rồi.
Họ mang súng theo nói rõ bên ngoài cũng không quá an toàn.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc chú ý, hẳn là đám đệ tử này không dùng súng nhiều, trên tay không có vết chai.
Hơn nữa, một người thường xuyên dùng súng trường thì vai và ngực sẽ khác với người không dùng súng.
Bây giờ, Nhâm Tiểu Túc cũng có thể được coi là một người chuyên gia về súng.
Lúc này, đám sinh viên kia đang chơi trò mạo hiểm và thật lòng. Đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc thấy trò này. Rất nhiều lưu dân giỏi đánh bạc nên thị trấn có rất nhiều thứ liên quan tới bài, ví dụ như bài tú lơ khơ chẳng hạn. Mà tập đoàn cũng rất thích lưu dân trầm mê trong những thứ trụy lạc đó.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc chưa thấy ai chơi trò mạo hiểm và thật lòng cả. Tuy hắn từng đọc rất nhiều sách ở hàng rào 88, thế nhưng không có cuốn sách nào miêu tả trò chơi này cả…
Đám sinh viên có vẻ uống không ích rượu mang ra từ hàng rào. Chu Nghênh Tuyết thấy Nhâm Tiểu Túc không giả bộ ngủ nữa mà ngồi yên bên đống lửa dò xét phía bên kia thì hỏi:
- Chúng ta cũng chơi trò đó không?
Nhâm Tiểu Túc không để ý tới…
Lúc này, dường như có một nữ sinh nào đó rút trúng, nàng lựa chọn mạo hiểm, kết quả nam sinh đối diện bảo nàng hôn môi người khác phái.
Nội dung trò chơi này khá kỳ quặc, có thể yêu cầu nam sinh khiêu vũ như nữ sinh, có thể để nữ sinh nhảy ngựa, nhưng tóm lại họ đều là bạn học với nhau, cũng không chơi tới mức khiến người khác khó coi.
Rượu uống ngày càng nhiều, chỉ có mỗi Hứa Chất không uống, súng trường được đặt bên cạnh hắn.
Ban đầu đám sinh viên cũng lo lắng, chung quy đây cũng là nơi hoang dã, sao họ dám uống say?
Kết quả tên mập ngồi bên cạnh Hứa Chất, hắn quanh năm lăn lộn với thúc thúc hắn nên bảo nơi hoang dã cũng không có gì nguy hiểm.
Lúc này những sinh viên khác mới bắt đầu nghĩ tới chuyện uống một chút rượu.
Thế nhưng rượu vừa mở liền không ngừng được.
Vào lúc này, lại một nữ sinh nữa rút trúng. Nàng chọn mạo hiểm, kết quả chẳng biết cô gái ngồi đối diện nàng ta có phải uống quá nhiều nên chơi tới không, lại bảo nàng ta hôn môi Nhâm Tiểu Túc….
Ngày bình thường khi chơi trò này, họ sẽ kêu bạn mình tìm người lạ nào đó hôn môi, thế nhưng ở trong rừng thì làm gì có người lạ.
- Không tốt lắm, ta không quen họ.
Cô gái rút trúng có chút ngượng ngùng.
- Thôi đi, lúc chúng ta chơi trong hàng rào cũng có thấy ngươi ngượng đâu.
Mọi người ồn ào.
- Hơn nữa ngươi là con gái a…
Một nữ sinh khác đẩy đẩy tay nàng:
- Hắn cũng đâu có lỗ gì đâu, ngươi sợ gì!
Nữ sinh rút trúng khẽ cắn môi:
- Được rồi!
Nói xong, nàng liền đi tới chỗ Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết. Kết quả không chờ nàng tới bên người Nhâm Tiểu Túc, thiếu niên đã mở mắt ra, bình tĩnh nhìn nàng!
Loại bình tĩnh kia như có lực lượng vô hình khiến nữ sinh vô thức lùi bước.
Vốn nàng muốn nói với Nhâm Tiểu Túc, bọn họ đang chơi trò chơi, hắn để cho nàng hôn một cái là được.
Nhưng làm thế nào nàng cũng không thể mở lời.
Nữ sinh xoay người, đồng bạn thấy nàng thất thần liền nghi ngờ nói:
- Làm sao vậy, trông ngươi sợ hãi thế?
Có nam sinh đứng lên:
- Có phải họ nói gì khó nghe không?
Nhìn qua bộ dáng như chuẩn bị làm chuyện trượng nghĩa.
Nữ sinh chỉ có thể nói không sao, là nàng nhát gan, đối phương cũng không nói gì cả.
Mà phía bên Nhâm Tiểu Túc, Chu Nghênh Tuyết thấy nữ hài sợ hãi về chỗ thì cười ha hả:
- Lão gia, có tiện nghi sao không chiếm?
Nhâm Tiểu Túc nhìn nàng một cái:
- Ta đã có người trong lòng.
Lời này khiến Chu Nghênh Tuyết sững sờ, vì có người thích nên hắn chủ động cự tuyệt người khác phái?
Lúc Chu Nghênh Tuyết còn ở Dương thị, nàng từng gặp qua rất nhiều nam nhân muốn chiếm tiện nghi nữ nhân. Mà rõ ràng thiếu niên trước mắt này rất cường đại, cường đại tới khiến nàng phải nhìn từ dưới lên. Không phải dục vọng người như vậy sẽ rất lớn à. Như thế mới là người bình thường chứ!
Cũng đúng, Nhâm Tiểu Túc đâu phải người bình thường.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
- Nếu đám người đó mà tới Chu thị thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Không phải ai cũng sẽ nhường nhịn tập đoàn Thanh Hòa và tổ chức Kỵ Sĩ. Ở nơi hoang dã mà uống thành như thế thì khác nào tìm chết.
- Trung Nguyên yên ổn chứ không như Tây bắc và Tây nam chúng ta…
Chu Nghênh Tuyết cười nói:
- Nhìn chung, nơi hoang dã cũng an toàn hơn chỗ của chúng ta một chút.
Như chứng minh cho lời của Nhâm Tiểu Túc, bỗng có tiếng chân giẫm vào cành khô phát ra từ rừng cây. Những người khác nghe âm thanh này không suy nghĩ nhiều nhưng Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu kiểm tra súng ống.