Đệ Nhất Danh Sách

Chương 517: Thế Giới Bên Ngoài

Chương 517: Thế Giới Bên Ngoài
Hứa Chất cũng không vội dẫn theo đám sinh viên rời đi mà lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ chờ cứu viện. Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn ôm súng trường chĩa vào tên mập mạp đã bán đứng mình kia, một giây cũng chẳng buông lỏng.
Có người chợt nhớ tới một tin đồn thú vị lúc trước, nói về một nam sinh ưu tú năm nhất theo đuổi một nữ sinh chuyển trường. Kết quả cô gái kia bảo, sinh viên Thanh Hòa đều là đóa hoa trong nhà ấm.
Nữ sinh trong truyền thuyết kia chính là Dương Tiểu Cận, nguyên văn của nàng là: “Ngươi cảm thấy chủ tịch hội sinh viên ưu tú là vì các ngươi không có cơ hội nhìn thế giới bên ngoài. Còn người ta thích kia, từ trước tới nay hắn chưa từng là đóa hoa trong nhà ấm.”
Hứa Chất chính là chủ tịch hội sinh viên kia…
Bản thân Hứa Chất đã ưu tú, lại còn là người Hứa gia, cho nên từ nhỏ hắn đã là một thành viên chói mắt trong trường học.
Khi Hứa Chất nghe được lời đồn này chỉ cười cười mà thôi. Kết quả nữ sinh năm cuối thích Hứa Chất lại chạy tới chất vấn cô gái kia. Ngươi nói sinh viên Thanh Hòa của chúng ta đều là đóa hoa trong nhà kính?
Cuối cùng nữ sinh nọ vẫn trả lời như trước.
Hiện tại, Hứa Chất bỗng nhớ tới nữ sinh kia, cũng ý thức được, thì ra hắn đúng là đóa hoa trong nhà kính thật. Chỉ là không biết cô gái kia là dạng người gì, có lợi hại như thiếu niên mình vừa gặp không?
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thân ảnh của Chu Nghênh Tuyết, cô gái tản mát ra khí tức nguy hiểm đột ngột xuất hiện rồi cứu hắn, bỗng hiện lên trong suy nghĩ của Hứa Chất.
Loại nữ nhân như thế lại là nha hoàn của người khác.
Sau khi Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết rời đi, một đoàn xe khác tiến tới.
Hứa Chất đứng lên nói:
- Cha, sao ngươi lại đích thân tới đây?
Ba Hứa Chất nhìn một vòng, phát hiện những sinh viên khác đều không sao thì cười nói:
- Ta tới đón ngươi về.
Hứa Chất hỏi:
- Còn Vương Bỉnh Quân….
- Đã khống chế, tên mập này là Vương Bách Quân?
Ba của Hứa Chất cười nói với tùy tùng bên cạnh:
- Mang về nhốt vào ngục giam, đừng để hắn đi lung tung nữa. Nhốt chung một chỗ với thúc thúc của hắn. Đúng rồi, người cứu con đâu?
Hứa Chất nhìn hương đám Chu Nghênh Tuyết rời đi, có chút mất mác nói:
- Họ giết đám cướp xong thì rời đi rồi.
- Có biết thân phận họ không?
Ba của Hứa Chất cau mày hỏi.
- Không biết…
Hứa Chất lắc đầu:
- Không có dấu hiệu nào cả. Thậm chí ta còn không nhìn rõ tướng mạo thiếu niên kia. Bất quá nếu gặp lại, ta sẽ nhận ra.
Vì thiếu niên kia có khí chất trong bình tĩnh lại tràn ngập sức mạnh độc nhất vô nhị.
...
Sau khi đám học sinh được cứu thì nghỉ ngơi vài hôm rồi quay lại trường học. Lúc này, chuyện chủ tịch hội sinh viên Hứa Chất suýt bị bắt cóc ở trong rừng đã sớm truyền đi khắp nơi.
Chung quy, lúc ấy có gần mười sinh viên chứng kiến. Loại kinh nghiệm khó có được này khiến đám sinh viên không nhịn được mà trợn mắt khoe khoang khắp nơi. Hơn nữa, Hứa Chất cũng chẳng bảo không được nói việc này ra.
Chuyện này rất nhanh truyền khắp trường học, chủ tịch hội sinh viên là vai chính trong câu chuyện tất nhiên bị chú ý.
Hơn nữa, biểu hiện kiên cường khi đối mặt đám cướp của Hứa Chất cũng nhận được sự tán dương của toàn thể sinh viên. Không phải ai cũng có bản lĩnh thản nhiên khi đối mặt với họng súng.
Nữ hài thích Hứa Chất tất nhiên sẽ cảm thấy bản thân không thích nhầm người.
Qua việc này, thanh danh của Hứa Chất của Thanh Hòa liền nặng hơn một chút. Mặc kệ trước đây năng lực hắn thế nào, ít nhất cũng có mấy phần quyết đoán.
Nhưng Hứa Chất chỉ là một điểm nhấn trong câu chuyện này mà thôi. Nhân vật khiến đám sinh viên hứng thú hơn là một nam một nữ cứu Hứa Chất kia.
Nghe nói lúc ấy Hứa Chất được một nữ siêu phàm cứu giúp, đối phương đi ra khỏi rừng cây, khí chất phiên hãi, ánh mắt thu thủy
Cô gái ấy có thể điều khiển thực vật gắt gao trói chặt đám dong binh, sau đó xoắn nát chúng.
Việc Chu Nghênh Tuyết chiếm đóng cây táo như rơi vào quên lãng. Mọi người chỉ nhớ rõ bộ dáng đại khai sát giới của nàng thôi.
Nhưng đây cũng chưa phải trọng điểm của chuyện xưa, trọng điểm là, nữ siêu phàm giả này còn có một vị lão gia.
Sinh viên nghe chuyện xưa buồn bực nói:
- Có gia gia* thì có gì khác lạ đâu. Việc này rất bình thường mà, ta cũng có gia gia nè. Ba ta gọi ba của ông ấy là gia gia, mẹ ta gọi ba của bà ấy là gia gia…
*Này là một dạng từ đồng âm của tiếng Hoa
Sinh viên kể chuyện sững sờ:
- Không phải gia gia. Lão gia mà cô gái này nói có tuổi rất nhỏ. Nói không chừng còn nhỏ hơn cả chúng ta nữa đấy. Lão gia trong nha hoàn và lão gia cơ.
Sinh viên nghe chuyện xưa bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là lão gia a!
Đối với những đệ tử được nuôi trong nhà kính này mà nói, chuyện xưa như vầy đã đủ ly kỳ rồi. Trong rừng, thiếu niên là tay súng bắn tỉa thần bí dẫn theo đại nha hoàn là siêu phàm giả là ước mơ của rất nhiều người
Nam sinh nào mà không muốn trở thành thiếu niên thần bí kia. Tỉnh chưởng quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân. Nghĩ một tí là thấy kích thích rồi.
Nữ sinh lại cảm thấy, đi theo một thiếu niên như vậy lưu lạc chân trời góc bể cũng rất xứng đáng.
Đương nhiên, chuyện xưa này cũng khiến đám sinh viên đại học hiểu rằng, thì ra thế giới bên ngoài vừa thần kỳ lại vừa nguy hiểm như thế.
Lúc này, Dương Tiểu Cận cũng nghe chuyện xưa. Nữ sinh trong phòng học hào hứng bừng bừng thảo luận, chỉ có nàng là ngồi trong một góc.
Lúc nói chuyện phiếm, một nữ sinh kích động nói:
- Tay súng bắn tỉa đó nha, nhất định thiếu niên rất đẹp trai, lại còn mạnh mẽ và bí ẩn nữa. Ta thật muốn trở thành nha hoàn của hắn! Tuy nghe có phần phong kiến nhưng cũng đâu tệ.
Đương nhiên, các nàng ấy cũng không biết, Dương Tiểu Cận ngồi kế bên mình chính là tay súng bắn tỉa trên đỉnh kim tự tháp trong ngành.
Bỗng nhiên, có nữ sinh quay đầu hỏi Dương Tiểu Cận:
- Tiểu Cận, ngươi là người bên ngoài Lạc thành. Ở ngoài có hình dạng thế nào, có nguy hiểm như lời họ nói không?
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nhìn các nàng:
- So với họ nói thì nguy hiểm hơn một chút.
Đối với người như Dương Tiểu Cận mà nói, dường như thế giới bên ngoài cũng không quá bí ẩn. Thế giới trong mắt nàng nguy hiểm hơn gấp ngàn vạn lần so với thế giới trong mắt những nữ sinh kia.
Ngươi không giết người sẽ bị người giết.
Có nữ sinh cười nói:
- Lúc trước ngươi nói không thích đóa hoa trong nhà kính. Vậy còn tay súng bắn tỉa kia?
Dương Tiểu Cận nói:
- Ta đã có người mình thích.
Nói xong, Dương Tiểu Cận cúi đầu làm bài tập, chuẩn bị bài học ngày hôm nay. Hạc giấy nàng chờ vẫn chậm chạp không tới, vì thế Dương Tiểu Cận chỉ có thể ngoan ngoãn học tập.
Vào lúc này, một nữ sinh nhỏ giọng nói thầm:
- Người ngươi thích chắc chắn không lợi hại như thiếu niên này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất