Chương 518: Phất Nhanh Trong Một Đêm
Chu Nghênh Tuyết một mình quay lại chợ đêm. Vốn nàng và Nhâm Tiểu Túc đã tới gần chợ đêm rồi, kết quả Nhâm Tiểu Túc nói một nam một nữ quay về thì quá lộ.
Đây vốn là chợ đêm được Thanh Hòa quản lý. Nếu Hứa Chất có tâm nhất định sẽ dựa vào đặc điểm mà tìm người.
Nhưng đấy là chuyện tiếp theo, kỳ thật Hứa Chất có tìm được họ không cũng không sao. Nhưng chuyện Nhâm Tiểu Túc dùng súng ngắm cứu Hứa Chất mà tới tai Chu thị thì không tốt lắm.
Dù sao Chu thị cũng là một tập đoàn nổi danh ở Trung Nguyên. Nếu họ muốn tìm ai trả thù thì đấy chẳng phải việc nhỏ gì.
Ngay cả khi Chu Nghênh Tuyết một mình quay về chợ đêm cũng phải ru rú trong khách sạn mỗi ngày, mỗi lần ra ngoài đều sẽ mặc quần áo kín kẽ.
Lúc này đã sang thu, mặc dày rồi quấn khăn lụa, đeo kính râm lên cũng không bị để ý.
Sau khi ngủ đông trong khách sạn vào ngày, rốt cục Chu Nghênh Tuyết cũng không nhịn được nữa. Nàng mặc đồ kín kẽ rồi chạy tới ngân hàng của chợ đêm để kiểm tra tài khoản của mình.
Nàng mặc đồ kín kẽ là vì Nhâm Tiểu Túc nói, tập đoàn nhất định không bỏ qua tin tức quan trọng như vậy, nhất định sẽ có camera được đặt ở nói bí mật.
Tới nơi, Chu Nghênh Tuyết vừa vào liền ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy có hai người đứng trước máy rút tiền tự động, mặc đồ còn kín hơn cả nàng nữa.
Nhìn động tác thuần thục của đối phương hẳn không chỉ mới một hai lần thôi đâu. Chu Nghênh Tuyết tự nhủ trong lòng, nhìn loại đề phòng lão luyện của những người này, chẳng lẽ điều Nhâm Tiểu Túc nói là đúng?
Chu Nghênh Tuyết đứng trước máy rút tiền, điền số tài khoản và mật mã vào. Đầu tiên nàng check tiền trong tài khoản. Bên trong có 4.000.000 đồng, 1.000.000 trong đó là nhiệm vụ đầu tiên nàng nhận được. 1.000.000 tiếp theo là thù lao cho nhiệm vụ ám sát Chu Hi Long.
Việc này nói rõ An Kinh tự đồng ý hành động lần này đã thành công, hơn nữa nàng cũng nhận được một cơ hội được An Kinh tự bảo vệ.
Còn 2.000.000 đồng là tiền trả ơn của Hứa Chất.
Tiếp theo Chu Nghênh Tuyết vào tài khoản của Ngô Đồng. Bấy giờ hai mắt nàng tỏa sáng, tổng số tiền trong tài khoản của Ngô Đồng là 5.300.000 đồng!
Nói thật, Chu Nghênh Tuyết không ngờ Ngô Đồng lại có nhiều tiền như vậy, suy nghĩ một chút liền thấy đúng. Ngô Đồng là sát thủ cấp A nổi tiếng từ lâu, lại có nội ứng trong Chu thị, làm nhiệm vụ tất nhiên thuận buồm xuôi gió hơn.
Có nhiều tiền cũng là chuyện bình thường.
Xem xong tài khoản của Ngô Đồng, Chu Nghênh Tuyết lâm vào trầm tư. Phải biết, hiện tại nàng đã có 9.300.000 đồng. Dù là ở đâu, nàng cũng có thể sống xa hoa cả đời.
Vậy nàng có nên tiếp tục sống trên đầu lưỡi đao nữa không?
Coi như nàng ôm tiền chạy trốn thì dựa vào thái độ lúc trước của Nhâm Tiểu Túc mà nói, hắn sẽ không đuổi theo nàng tới chân trời góc bể. Nàng còn gì phải lo nữa.
Chu Nghênh Tuyết đứng trước máy rút tiền ngây người nửa ngày. Nàng không quan tâm thái độ của Nhâm Tiểu Túc với số tiền này, điều nàng lo nhất là việc bị Nhâm Tiểu Túc truy sát.
Thiếu niên kia tạo cho nàng cảm giác chẳng khác nào một tòa nui lớn khó vượt qua. Thậm chí chỉ cần nàng có ý nghĩ đối kháng, hai bên thật sự đối địch thì điều đầu tiên Chu Nghênh Tuyết làm là chạy trốn chứ không phải chống trả.
- Có nên đi hay không đây?
Chu Nghênh Tuyết vùng vẫy như thế một hồi, vốn nàng tưởng có thể an tâm làm đại nha hoàn cho thiếu niên kia rồi. Thế nhưng khi nhìn thấy số tiền này, Chu Nghênh Tuyết không khỏi động tâm.
Chung quy, nếu gặp lại Nhâm Tiểu Túc, hắn sẽ lấy hết tám phần.
Chu Nghênh Tuyết cắn răng rời khỏi ngân hàng:
- Mắc gì chia cho mình nhiều dữ vậy. Thật là… Nếu cho mình thêm một phần nữa thì mình đâu cần xoắn xuýt thế này!
Khi Chu Nghênh Tuyết quyết định bỏ trốn, nàng lại do dự. Đơn giản là trong loạn thế, chưa có người nào cho nàng cảm giác an toàn như Nhâm Tiểu Túc.
Đi theo Nhâm Tiểu Túc sẽ không giống như trước nữa, dù đang ở trên mái nhà chấp hành nhiệm vụ, nàng cũng có thể an ổn cắn hạt dưa.
Nói thật, khi ấy Chu Nghênh Tuyết thật sự cảm thấy chỉ cần có Nhâm Tiểu Túc, nhiệm vụ nhất định sẽ hoàn thành, hơn nữa còn không có gì nguy hiểm cả.
Chung quy hàng rào 73 cũng chưa chắc tốt hơn hàng rào 146, thiếu niên kia là người đã tiêu diệt cả một hàng rào…
Cảm giác an toàn rất quan trọng trong loạn thế, hoặc nói, rất quan trọng với Chu Nghênh Tuyết nàng.
Hơn nữa, lão gia còn là người rất tốt nha. Tuy mặt lạnh nhưng trong lòng lại ấm áp. Nếu ngày nào đó nàng xảy ra chuyện ngày ý muốn, Nhâm Tiểu Túc sẽ cứu nàng, đúng không?
Nghĩ đi nghĩ lại, bước chân Chu Nghênh Tuyết không tự chủ đi tới khách sạn rồi.
Chu Nghênh Tuyết thở dài:
- Nếu đã tới đây thì không bằng an ổn chờ lão gia quay lại…
Cảm giác làm nha hoàn, dường như cũng không tệ…
Vừa nghĩ tới đây, bỗng dưng tâm tình Chu Nghênh Tuyết thả lòng, quay đầu chạy tới sòng bạc của chợ đêm.
Kiếm được tiền thì phải tiêu tiền thôi!
Sau khi Chu Nghênh Tuyết vào sòng bạc, nàng chỉ đổi 500 thẻ đánh bạc rồi nắm trong tay, xem xét người ngày cũng chẳng đánh ra được…
Không vì điều gì khác, chỉ là nghĩ tới việc tiêu tiền thì trong lòng liền đau, vạn nhất thua bạc rất đáng trách a.
Cuối cùng, Chu Nghênh Tuyết lại đổi thẻ đánh lại thành tiền, trực tiếp quay lại phòng khách tắm rửa. Lúc nàng đổi thẻ thành tiền, nhân viên sòng bạc không hỏi trợn trắng mắt.
Ngay sau khi Chu Nghênh Tuyết rời đi, Hương Thảo của An Kinh tự đứng trước cửa, nói với tai nghe:
- Nhìn không giống người xấu. Ta cho rằng nhiệm vụ ở hàng rào 73 không có vấn đề gì. Hơn nữa, Chu thị cũng tuyên bố họ đánh gục cả bốn người kia, hết thảy đều hợp lý.
Kết quả trong tai nghe phát ra âm thanh:
- Ta cảm thấy sát thủ cấp A này có vấn đề. Chung quy hai lần nàng làm nhiệm vụ thì toàn bộ đồng đội đều bỏ mạng.
- Vậy chờ khi nào có cơ hội lại quan sát tiếp. Hiện tại ta phải chấp hành nhiệm vụ khác.
Hương Thảo nói.
Lúc này, Hương Thảo mặc tây trang màu đen cùng cà vạt, nhìn qua rất giống một thiếu niên anh tuấn đẹp trai bình thường. Thậm chí còn có điểm giống ngưu lang đứng đầu trong mấy quán ngưu lang nữa. Hơn nữa còn là loại hình mà các bà thím yêu thích.
- Đúng rồi…
Đột nhiên Hương Thảo hỏi:
- Sát thủ cấp D gây chuyện ở hàng rào 61 sau rồi. À không, hắn đã thăng cấp rồi?
Âm thanh vang lên từ tai nghe:
- Dường như người kia đã mất tích rồi.
- Có khả năng đã dùng di động của người khác làm nhiệm vụ không? Điều tra thêm gần đây có tình huống nào tương tự không?
Hương Thảo hỏi.
Không tra thì thôi, kết quả một khi tra, Anh kinh tự chợt phát hiện nhiệm vụ cấp D ở hàng rào 73 cũng xuất hiện tình huống tương tự: Một thời gian dài đã không hoàn thành, người làm nhiệm vụ đều đã biến mất!
Hương Thảo có phần nghi hoặc:
- Chẳng lẽ đối phương đã tới hàng rào 73? Khoảng cách hai hàng rào quá lớn rồi. Có khả năng sát thủ cấp D đó chính là Chu Nghênh Tuyết không?
- Vậy cũng chưa chắc, chúng ta đã điều tra một nhân chứng. Đối phương có giới tính nam, hành động một mình.
Lúc này, Chu Nghênh Tuyết vẫn chưa biết nàng thiếu chút nữa là bị An Kinh tự theo dõi. Nhâm Tiểu Túc không hề sai, muốn sống an ổn ở loạn thế thì phải càng thêm cẩn thận mới được.