Chương 521: Cố Chủ Ngạo Mạn
- Lão gia, chúng ta có nhận nhiệm vụ này không?
Chu Nghênh Tuyết hỏi.
Hiện tại nhiệm vụ không tới phiên nàng chọn, chung quy Nhâm Tiểu Túc mới là người làm nhiệm vụ chính.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc lại nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Chúng ta phải dân chủ. Ngươi có muốn nhận nhiệm vụ này không?
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Ta cảm thấy, tuy nhiệm vụ này khá đơn giả, chỉ là bảo hộ một nữ ca sĩ nhưng thời gian lại kéo dài. Phải tháp tùng nàng ta đi qua hơn 30 hàng rào, cũng không nói rõ sẽ diễn bao nhiêu suất, lâu như vậy đủ để chúng ta nhận mấy nhiệm vụ khác!
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Tốt, vậy nhận đi!
Chu Nghênh Tuyết:
- ???
Nhất thời, Chu Nghênh Tuyết trợn tròn mắt. Lão gia nghe không hiểu tiếng người hả? Rõ ràng nàng có muốn nhận đâu!
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Lão gia, ta còn muốn nghỉ ngơi một thời gian nữa.
- Ngươi nghỉ ngơi là không đúng…
Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn giải thích:
- Ngươi nghĩ đi, tuy khoảng thời gian thực thi nhiệm vụ khá dài nhưng thù lao lại cao, hơn 2.000.000 đồng đó!
- Lão gia, từ khi nào ngươi lại xem trọng ngần đó tiền vậy?
Chu Nghênh Tuyết khó tin hỏi.
- Ngươi nhìn đi, vậy là ngươi không đủ hiểu ta rồi. Thôi được rồi, trả lời tin nhắn và chụp hình đi. Dù sao lúc trở thành sát thủ cấp A, ngươi cũng báo danh với An Kinh tự rồi.
Nhâm Tiểu Túc tự quyết định.
Chu Nghênh Tuyết biểu môi nhận nhiệm vụ.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ, lúc trước Chu Nghênh Tuyết là công tác tình báo khá chuyên nghiệp, từng phụ trách việc bảo hộ những quan chức cao cấp tại Dương thị. An Kinh tự hẳn cũng biết thân phận Chu Nghênh Tuyết cho nên xác suất Chu Nghênh Tuyết nhận được nhiệm vụ khá cao.
Tin nhắn trả lời nhanh chóng tới:
“Đã nhận được phản hồi. Xin ngài kiên nhẫn chờ đợi cố chủ tự lựa chọn người bảo hộ. Ngài hãy yên tâm, ảnh chụp là để chúng ta nghiệm chứng thân phận chứ không giao cho cố chủ. Xét thấy quá trình làm việc lúc trước của ngài cùng những thành tích đã đạt được, chúng ta sẽ ưu tiên đề cử ngài với cố chủ.”
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày, An Kinh tự trả lời cũng khách khí ghê nhỉ, còn xưng ngài cơ đấy.
Bất quá họ vẫn phải chờ một thời gian để cố chủ tự chọn.
Trong lúc chờ, mỗi ngày Chu Nghênh Tuyết đều ra ngoài mua sắm. Sự phồn hoa của chợ đêm vượt xa hàng rào. Hơn 70% người tới chợ đêm đều mang theo rất nhiều tiền mặt.
Hơn nữa, những người này cũng không cách nào dùng tiền này mua đồ ở hàng rào bình thường, vì thế chỉ có thể tiêu tiền ngay tại chợ đêm.
Vì thế, chợ đêm đặc biệt xây dựng nên sòng bạc, thanh lâu… thậm chí còn mời một ít minh tinh trong hàng rào tới biểu diễn. Nơi Chu Nghênh Tuyết thích tới nhất là tiệm…. trang sức.
Nhâm Tiểu Túc tính toán một chút, dựa theo tốc độ mua sắm mỗi ba ngày một kiện trang sức của Chu Nghênh Tuyết. Nếu nữ ca sĩ kia mà không chọn trúng họ, khả năng cao Chu Nghênh Tuyết sẽ rất nhanh mà phá sản…
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc ôm một quyển sách nằm trên salon sát cửa sổ quan sát cảnh trí. Chu Nghênh Tuyết ngồi bên cạnh vui vẻ khoe chiếc nhẫn kim cương nàng mới mua:
- Lão gia, đẹp không? Nghe nói nhẫn này được người ta đào lên từ phế tích trước tay biến đó. Sau tai biên, kim cương vẫn được bảo toàn rất tốt, ngươi nói có thần kỳ không.
Nhâm Tiểu Túc buồn bực:
- Thần kỳ chỗ nào?
Chu Nghênh Tuyết lại lấy một kiện trang sức khác ra. Lúc này Nhâm Tiểu Túc giả bộ mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm đọc sách.
Chu Nghênh Tuyết nhỏ giọng nói thầm:
- Mỗi ngày đều đọc sách, sách có gì đẹp chứ? Lão gia, sao ngươi thích đọc sách quá vậy?
Nhâm Tiểu Túc không nhìn Chu Nghênh Tuyết lấy một cái:
- Vì có thể nhìn rõ thế giới thông qua sách.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc không có điều kiện đi học, không có cơ hội nắm giữ tri thức trong hệ thống giáo dục của hàng rào. Cho nên người thiếu cái gì thì càng khát khao được thứ đó.
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Chúng ta chưa hiểu rõ thế giới này à? Mỗi ngày mọi người chỉ biết lục đục với nhau. Người với người không thể tin tưởng được. Sau ót mỗi người chỉ hận không viết thêm mấy chữ ham danh lợi thôi…
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Thế giới không chỉ có vậy…
Chu Nghênh Tuyết hơi sửng sốt.
Nàng không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại trả lời như thế. Vì đối với nàng mà nói, hẳn Nhâm Tiểu Túc phải hiểu rõ và trải qua rất nhiều những chuyện như thế rồi chứ.
Chu Nghênh Tuyết nhìn bộ dáng đọc sách của Nhâm Tiểu Túc. Đột nhiên nàng cảm nhận được bộ dáng lúc này của thiếu niên có được sức mạnh gần như đạt tới đỉnh phong của loài người càng thêm mê người hơn.
Bấy giờ, Chu Nghênh Tuyết lại nhận được tin nhắn:
“Cố chủ đã chọn ngài. Đối phương yêu cầu trong vòng 48 giờ ngài phải tới vùng ngoại ô chợ đêm gần Lạc thành. Cần lưu ý, váy mặc không được cao hơn đầu gối, mỗi ngày không được ngủ sớm hơn cố chủ, không được ăn thịt trước mặt cố chủ, không được nói nhảm trước mặt cố chủ, không thể… Phải ký hiệp nghị bí mật, không được tiết lục thói quen sinh hoạt hằng ngày của cố chủ cho bên thứ ba.”
Ở giữa viết chừng 81 điều Chu Nghênh Tuyết không được làm!
Chu Nghênh Tuyết nhìn những yêu cầu này thì nhíu mày:
- Lão gia, khi còn ở Dương thị ta không ưa nhất chính là đám người chỉ biết giả bộ này. Kết quả khi trở thành sát thủ cấp A lại đụng phải loại người này.
Nói thật, khi thấy ngần này yêu cầu, Chu Nghênh Tuyết đã bắt đầu phản cảm. Nàng đường đường là sát thủ cấp A sao lại phải chạy việc cho một nữ ca sĩ chứ?
- Có thể người ta chỉ muốn nghiêm túc tí thôi…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Khi ngươi bảo vệ những thành viên quan trọng của Dương thị có từng gặp chuyện này không?
- Vậy thì khác nha…
Chu Nghênh Tuyết bĩu môi:
- Nàng ta có phải đại nhân vật gì đâu, chỉ là một ca sĩ thôi mà.
Chu Nghênh Tuyết trả lời tin nhắn, bảo nàng đã tới chợ đêm, hỏi cố chủ đâu?
Kết quả tin nhắn trả lời, cố chủ vẫn đang ở hàng rào 62.
Chu Nghênh Tuyết lại tức giận:
- Bảo chúng ta có 48 tiếng để tới nơi mà bây giờ nàng ta còn chưa xuất phát.
- Đợi chút đi..
Nhâm Tiểu Túc không nóng vội nói.
Kết quả lại thêm một tuần nữa…
Ngón tay Chu Nghênh Tuyết lướt như bay trên màn hình di động, bấm ra một tin nhắn:
“Cố chủ có tới không? Hả? Bảo ta tới trong vòng 48 tiếng mà kết quả một tuần rồi nàng ta chưa tới là sao? Hả? Chẳng lẽ thời gian của sát thủ cấp A không đáng giá?”
Mấy ngày nay Chu Nghênh Tuyết tức sắp điên rồi. Nàng đường đường là siêu phàm giả, là sát thủ cấp A mà phải chờ đợi một ca sĩ!
Kết quả An Kinh tự trả lời:
“Có thể từ bỏ nhiệm vụ, lần hủy bỏ này sẽ không ảnh hưởng gì tới đánh giá của ngài cả. Mà 1.000.000 đồng tiền cọc cũng được chuyển khoản cho ngài.”
Thái độ An Kinh tự cũng rất rõ ràng, tất nhiên phải đứng về phía người của mình. Hơn nữa thời gian của sát thủ cấp A thật sự rất quý giá.
Bất quá sau đó An Kinh tự lại nhắn thêm:
“Cố chủ bảo, nếu ngài tiếp tục chờ sẽ có thêm 2.000.000 đồng tiền thù lao, được gọi là phí bù đắp.”
Chu Nghênh Tuyết ném điện thoại lên giường:
- Chu Nghênh Tuyết ta thiếu một hai triệu kia của ngươi hả?!
Sau đó Chu Nghênh Tuyết tỉ mỉ nghĩ lại, đúng là nàng thiếu thật.
Nhâm Tiểu Túc cười như không cười nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Không từ bỏ nhiệm vụ nữa?
Chu Nghênh Tuyết trừng mắt:
- Ngu sao mà không nhận tiền từ trên trời rơi xuống!