Đệ Nhất Danh Sách

Chương 520: Nói Dối Hết Lần Này Tới Lần Khác

Chương 520: Nói Dối Hết Lần Này Tới Lần Khác
Nhâm Tiểu Túc trở lại chợ đêm đã là chuyện của 7 ngày sau, không ai biết trong khoảng thời gian này hắn đã đi đâu.
Lúc vào khách sạn, Nhâm Tiểu Túc thấy rõ một người có dấu hiệu công ty Hỏa Chủng trước ngực vừa rời khỏi thang máy, đi thẳng ra ngoài.
Nói thật, vừa thấy ngọn lửa trên ngực đối phương, thiếu chút nữa Nhâm Tiểu Túc không kiềm chế được mà động thủ ngay trong khách sạn.
Chung quy, đối đầu ngần ấy thời gian, trong tiềm thức Nhâm Tiểu Túc đã nhận định Hỏa Chủng là kẻ địch.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc vẫn nhịn được, vì hắn đang ở trong chợ đêm.
Nhâm Tiểu Túc đi lên, gõ cửa phòng một lát thì Chu Nghênh Tuyết ra mở. Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết, cười như không cười nói:
- Thấy được nhiều tiền như vậy mà không đi à?
Chu Nghênh Tuyết bĩu môi không trả lời, đưa số tài khoản cho Nhâm Tiểu Túc;
- Lão gia, tám phần thù lao của ngươi ở trong tài khoản này.
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu nhận tờ giấy kia:
- Chi tiêu trong lúc làm nhiệm vụ cứ trừ vào tài khoản này. Ta cũng không muốn bóc lột ngươi, chung quy mẹ của ngươi đang bị bệnh. Đúng rồi, đủ tiền thuốc cho mẹ ngươi không?
- Nếu ta nói không đủ, ngươi có chia thêm cho ta một phần nữa không?
Chu Nghênh Tuyết trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Nếu không đủ, ta lại dẫn ngươi đi làm nhiệm vụ.
- Vậy đủ rồi.
Chu Nghênh Tuyết ngồi trên ghế sô pha nói thầm:
- Gần đây cần phải nghỉ ngơi chút.
- Đúng rồi, lúc vào khách sạn ta thấy người của Hỏa Chủng. Sao họ lại tới chợ đêm?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
- Lại còn giống trống khua chiêng đeo ký hiệu trước ngực nữa.
Chu Nghênh Tuyết nghi ngờ nhìn Nhâm Tiểu Túc;
- Việc này bình thường mà?
- Bình thường?
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
- Công ty Hỏa Chủng không phải tổ chức ai cũng muốn đánh à?
- Chỉ là với siêu phàm giả thôi….
Chu Nghênh Tuyết lại nói:
- Công ty Hỏa Chủng đâu lùng bắt người bình thường. Hơn nữa, lùng bắt siêu phàm giả chỉ mới mấy năm nay thôi. Họ hành sự bí ẩn, rất nhiều siêu phàm giả không biết chuyện này.
- Nhưng Hỏa Chủng hành sự bá đạo như thế, không ai phản cảm hết hả?
- Đương nhiên có người phản cảm, thế nhưng tập đoàn nào cũng vậy mà…
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Hơn nữa, Hỏa Chủng có vài hàng rào, đó là loại tồn tại không tầm thường. Trừ An Kinh tự và Tên Côn Đồ, không ai muốn đặc tội với họ cả.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc ý thức được, những chuyện gặp được ở Tây nam khiến ấn tượng của hắn về Hỏa Chủng không thực tế lắm. Chủ yếu là vì Dương Tiểu Cận muốn đánh Hỏa Chủng nên trong tiềm thức, Nhâm Tiểu Túc cũng liệt Hỏa Chủng vào sổ đen của mình.
Hiện giờ thiếu niên mới nhận ra, kỳ thật trong mắt đại đa số người, công ty Hỏa Chủng cũng không khác gì những tập đoàn khác.
Chu Nghênh Tuyết nói tiếp:
- Hơn nữa, từ trước tới nay Hỏa Chủng xem chợ đêm như trạm trung chuyển vậy. Nghe nói quan hệ của Hỏa Chủng và tập đoàn Thanh Hòa rất tốt. Dường như quan hệ của người sáng lập hai nhà không tồi. Cho nên những năm gần đây, Hỏa Chủng và Lạc thành luôn là minh hữu của nhau. Hơn nữa Hỏa Chủng chưa bao giờ động thủ với siêu phàm giả trong phạm vi Lạc thành quản lý cả. Thậm chí rất nhiều siêu phàm giả vì né tránh Hỏa Chủng mà trốn tới chợ đêm.
- Bọn họ không sợ Hỏa Chủng động thủ ở chợ đêm à?
Nhâm Tiểu Túc buồn bực.
- Dường như Hỏa Chủng chưa bao giờ làm ra chuyện như vậy ở chợ đêm….
Chu Nghênh Tuyết giải thích.
- Hỏa Chủng và Thanh Hòa có quan hệ gì?
Nhâm Tiểu Túc có phần khó hiểu.
Những chuyện này cũng không có quan hệ gì quá lớn với Nhâm Tiểu Túc cả. Dù sao sau này đụng phải Hỏa Chủng ở nơi hoang dã hắn vẫn sẽ động thủ. Chung quy việc Hỏa Chủng đối phó hắn cũng chẳng phải lần một lần hai.
Nhâm Tiểu Túc liếc xéo Chu Nghênh Tuyết:
- Mấy ngày nay ngươi làm gì ở chợ đêm, không có ra ngoài rêu rao chứ?
- Không có…
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Ta đâu phải loại người thích ra ngoài rêu rao.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền thấy chiếc nhẫn kim cương to đùng mới mua ở ngón trỏ bàn tay phải của Chu Nghênh Tuyết, còn có vòng tay phỉ thúy trên cổ tay nàng nữa…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Có đi sòng bạc không?
- Không có…
Chu Nghênh Tuyết lắc đầu:
- Cha ta vì đánh bạc mà thiếu nợ ngập đầu. Nếu không vì vậy mẹ ta sẽ không đến mức bệnh nặng không tiền trị rồi qua đời lúc ấy…
Nói tới đây, Chu Nghênh Tuyết im ru, trong phòng lâm vào im lặng.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi đừng nói nữa, để ta từ từ bình tĩnh lại. Lúc trước khi ở hàng rào 88, ngươi nói ngươi phải quay về cứu mẹ mình. Lần trước gặp lại, ngươi nói phải kiếm tiền trị bệnh cho mẹ. Bây giờ ngươi lại bảo mẹ của ngươi đã qua đời…
- Ta sai rồi…
Nhâm Tiểu Túc mặt đen:
- Ta dễ gạt lắm hả?
Chu Nghênh Tuyết nhanh chóng ngồi xổm xuống đấm chân cho Nhâm Tiểu Túc:
- Không phải là ta sợ lão gia giết ta hả? Bằng không ta cũng đâu nói vậy đâu. Ta là con gái yếu ớt, ra ngoài nói dối phòng thân một tí thì có làm sao…
Nhâm Tiểu Túc ngửa đầu nhìn trần nhà. Quả nhiên ở thời buổi này, giữa người và người khó mà có lòng tin. Lúc trước vì hắn cảm thấy Chu Nghênh Tuyết hiếu thuận mới thả đối phương đi.
Nhâm Tiểu Túc chưa từng gặp được cha mẹ mình. Hắn cũng không nhắc tới chuyện này với ai cả. Thế nhưng như vậy, không có nghĩa hắn không hoài niệm hoặc tiếc nuối.
Cho nên, khi đối phương nói phải cứu mẹ và kiếm tiền chữa bệnh cho người nhà. Nhâm Tiểu Túc thật sự có chút mềm lòng.
Kết quả bây giờ hắn lại phát hiện, Chu Nghênh Tuyết nói dối không nháy mắt! Đúng là nhân viên tình báo chuyên nghiệp mà?!
Hiện tại hắn còn có thể làm gì? Giết Chu Nghênh Tuyết thì không tới mức, chung quy người ta cũng gọi hắn một tiếng lão gia.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết, hắn nghi ngờ bây giờ nàng ta cũng không biết hắn tính xử lý nàng ta ra sao nên mới mở miệng than thở…
Nhâm Tiểu Túc tức giận hỏi:
- Ngươi còn nói dối ta cái gì nữa? Hả?
- Không còn, không còn…
Chu Nghênh Tuyết nhanh chóng lắc đầu.
Ngay lúc Nhâm Tiểu Túc còn muốn nói gì nữa thì điện thoại bên cạnh Chu Nghênh Tuyết sáng lên. Phía trên là thông báo tin nhắn mới:
“Nhiệm vụ bảo hộ: Bảo vệ ca sĩ lưu diễn từ hàng rào 62 qua 37 hàng rào. Cố chủ yêu cầu siêu phàm giả giới tính nữ, mời báo danh gửi hình chụp chứng nhận giới tính. Thù lao là 2.000.000 đồng.”
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc, đây là nhiệm vụ bảo hộ lần đầu tiên hắn thấy. Nhâm Tiểu Túc hỏi Chu Nghênh Tuyết:
- Trước kia ngươi từng thấy nhiệm vụ này chưa?
- Thấy rồi..
Chu Nghênh Tuyết gật đầu:
- Lần trước là bảo vệ Chu Sĩ Tể của Chu thị. Bất quá thật kỳ quái, nhiệm vụ bảo hộ sẽ nêu rõ có ký chủ còn nhiệm vụ giết người thì không. Dường như nhiệm vụ giết người là do An Kinh tự muốn giết. Chúng ta có nhận nhiệm vụ này không?
- Nhận!
Nhâm Tiểu Túc ung dung nói.
Nhiệm vụ này khiến hắn có cảm giác quen thuộc. Trong lòng Nhâm Tiểu Túc không khỏi chờ mong, nữ ca sĩ này có thể là người của Tên Côn Đồ không? Nếu vậy, có phải hắn sẽ nhanh chóng gặp được Dương Tiểu Cận?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất