Chương 522: Dung Tục
Cố chủ như thế hoàn toàn có thể giải thích được, người ta có tiền, muốn làm gì thì làm.
Thế nhưng đối với việc cố chủ yêu cầu Chu Nghênh Tuyết phải tới chợ đêm trong vòng 48 tiếng mà sau một tuần nàng ta vẫn chưa thấy đâu thật sự khiến Chu Nghênh Tuyết bất mãn vô cùng. Nàng còn tưởng đối phương là người nghiêm túc, kết quả lại bị cho leo cây!
Chu Nghênh Tuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Lão gia, ngươi không tức giận hả?
Nhâm Tiểu Túc tự tin cười nói:
- Không cần nghĩ nhiều, đợi cô ca sĩ kia tới, ta chỉ cần nói một câu, nàng ta lập tức thay đổi thái độ.
Chu Nghênh Tuyết có chút sửng sốt, nàng thấy Nhâm Tiểu Túc mỉm cười đầy tự tin thì bỗng cảm thấy Nhâm Tiểu Túc biết cái gì đó mà nàng không biết.
Bất quá, lão gia đã nói vậy thì nàng cũng không nên nói gì thêm.
Lại đợi thêm ba ngày nữa, rốt cục đoàn xe của nữ ca sĩ cũng tới phụ cận chợ đêm. Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết chờ đối phương ở điểm hẹn.
Chỉ thấy phía xa có hơn 20 chiếc xe đang đi tới, so với đội hình xuất hành của Lạc Hinh Vũ lúc trước thì trông hoành tráng hơn nhiều.
Chu Nghênh Tuyết thầm nói:
- Sớm đã nghe nói minh tinh ở Trung Nguyên đều rất tùy tiện, phô trương còn hơn cả mấy quan chức trong tập đoàn nữa. Xuất hành cũng là kẻ đưa người rước, xe tới đón từ xa, không ngờ thật đúng là thế.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Trung Nguyên có nhiều minh tinh lắm hả?
- Cũng không ít…
Chu Nghênh Tuyết nói tiếp:
- Chung quy cư dân trong hàng rào cũng chẳng có hoạt động giải trí gì. Sách đều bị tập đoàn thu thập, thiếu “thức ăn” tinh thần. Rất nhiều người trong hàng rào sùng bái minh tinh chẳng khác nào một tín đồ, chỉ hận không thể đem mọi thứ họ có hiến dâng cho minh tinh họ yêu thích.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Đúng là thiếu thốn mặt này rất dễ khiến người ta sinh ra ám ảnh với một thứ gì đó mới lạ. Thế nhưng điều này vẫn chưa đủ tiền vốn để mấy minh tinh kia phô trương như thế.
- Nhưng minh tinh này đều có chỗ dựa…
Chu Nghênh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Đó đều là những nhân vật quan trọng trong tập đoàn, có ít người bảo là cha nuôi nhưng thật chất….
Chỉ thấy đoàn xe tới trước mặt Chu Nghênh Tuyết thì dừng lại. Nữ ca sĩ cũng không xuống xe ngay mà để trợ lý mở cửa xe rồi rồi nói chuyện với Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi chính là bảo tiêu kỳ này?
Chu Nghênh Tuyết gật đầu:
- Đúng, là ta.
Nữ ca sĩ đánh giá Chu Nghênh Tuyết, khi thấy chiếc nhẫn trên tay nàng thì cười khẽ:
- Dung tục.
Chu Nghênh Tuyết có phần sửng sốt. Đứng trước mặt người khác lại nói người ta dung tục là thế nào? Chẳng lẽ làm minh tinh thì không được cha mẹ dạy dỗ đàng hoàng?
Thế nhưng Chu Nghênh Tuyết không biết, nhưng người như cô ca sĩ này luôn cảm thấy bản thân rất quan trọng. Tỷ như trong một tiệc tối, mấy cô minh tinh này có thể vì giành giật vị kim chủ ngồi trong góc tối nào đó mà xâu xé nhau suốt cả đêm.
Thật sự khiến người khác nhìn mà không hiểu.
Chu Nghênh Tuyết chịu đựng tức giận, không mắng người mà bình tĩnh nói:
- Ta là người sẽ bảo vệ ngươi trong suốt hành trình này. Nếu có chuyện gì trên đường đi, mong ngươi sẽ hành động theo sự hướng dẫn của ta để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Lời nói này rất chuyên nghiệp, dù sao trước kia Chu Nghênh Tuyết cũng nói với những nhân vật lớn của Dương thị như thế.
Nữ ca sĩ nhìn thoáng qua Chu Nghênh Tuyết, sau đó quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Hắn là ai?
- Hắn là phụ tá của ta.
Chu Nghênh Tuyết nói.
Nữ ca sĩ ghét bỏ:
- Trông chẳng tinh tế tí nào. Quần áo chưa ủi, phong cách chẳng khác nào mấy tên nhà quê cả.
Chu Nghênh Tuyết âm thầm vui vẻ.
Cô gái này sỉ nhục nàng thì không sao, thế nhưng dám sỉ nhục lão gia nàng thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may.
Tuy hiện tại trông lão gia nhà nàng rất dễ gần, thế nhưng sự hung hãn của hắn đều đã được kể lại như truyền xưa truyền miệng khắp nơi rồi.
Nữ ca sĩ nói tiếp:
- Sao ngươi lại dẫn theo phụ tá. Lúc trước ta không nghe người nhận nhiệm vụ nhắc tới.
Bấy giờ, Chu Nghênh Tuyết nghe thành viên An Kinh tự được cô gái gọi là người nhận nhiệm vụ thì nàng bỗng nhận ra, nữ ca sĩ không biết thông qua ai là liên lạc được với An Kinh tự, mà nàng ta cũng không biết năng lực thực sự của tổ chức mình đang thuê.
Chu Nghênh Tuyết giải thích:
- Ta là tay súng bắn tỉa, hắn là phụ tá cũng là quan sát viên của ta.
Lúc này, nữ ca sĩ ngược lại nổi lên hứng thú:
- Ngươi lại là tay súng bắn tỉa?
Bất quá cuộc trò chuyện tới đây là dừng, Nhâm Tiểu Túc bỗng dưng tiến về phía trước như muốn nói gì đó.
Trong lòng Chu Nghênh Tuyết tung tăng như chim sẻ. Tới rồi tới rồi, lúc trước lão gia có nói, hắn chỉ cần bảo một câu là thái độ đối phương sẽ lập tức thay đổi.
Nhâm Tiểu Túc vừa cười vừa nói:
- Ngươi biết Dương Tiểu Cận không?
Theo những gì Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, nếu đối phương là người của Tên Côn Đồ chắc chắn biết Dương Tiểu Cận. Chung quy Dương Tiểu Cận là thành viên cấp cao của tổ chức mà.
Kết quả nữ ca sĩ nhíu mày:
- Ngươi nói nhảm cái gì vậy?
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua xung quanh. Có lẽ do nhiều người nên đối phương không tiện nói, vậy chỉ có thể lén lút mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói với nữ ca sĩ:
- Phòng của ta là 1009.
Chu Nghênh Tuyết sợ ngây người. Lão gia nhà nàng cũng quá trâu rồi. Vừa gặp lần đầu đã đưa số phòng cho đối phương. Đây là muốn ám chỉ cái gì hả?
Không! Phải là chỉ rõ ra luôn mới đúng!
Chỉ thấy nữ ca sĩ nhíu mày:
- Phụ tá của ngươi cũng không tệ, có điều quần áo luộm thuộm mà đầu óc lại có vấn đề.
Nói xong, nữ ca sĩ cùng trợ lý quay về xe, đoàn xe chạy tới khách sạn trong chợ đêm.
Chu Nghênh Tuyết nhìn lão gia nhà mình cáu kỉnh mà thiếu tí nữa cười ra tiếng:
- Không ngờ phương pháp lão gia nói là thế này, trực tiếp đưa số phòng cho con gái nhà người ta? Sao thế, muốn “ngủ phục” nàng ta?
Nhâm Tiểu Túc đen mặt:
- Không nói gì không ai bảo ngươi câm đâu.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc không xác định được đối phương có phải người của Tên Côn Đồ không.
Chỉ có thể chờ xem tối nay đối phương có tới phòng hắn nói chuyện hay không đã. Nếu Dương Tiểu Cận biết tin hắn còn sống nhất định sẽ chạy tới. Vì thế, cô ca sĩ này mà là người của Tên Côn Đồ thì nhất định sẽ nhanh chóng lạc cùng mình.
Đột nhiên, Chu Nghênh Tuyết quay đầu, nhỏ giọng hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Lão gia, nàng ta nói ta dung tục, ngươi có thấy vậy không?
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua bàn tay của Chu Nghênh Tuyết. Khi Nhâm Tiểu Túc thấy 10 ngón tay mang theo nhẫn kim cương sáng lấp lánh thì thở dài:
- Lời này của đối phương thật sự không sai… Đương nhiên, mặt khác thì ta cũng đồng ý với ngươi, cô nàng có ra vẻ quá rồi…
Cái gọi là ra vẻ đại khái là nói đối phương nói chuyện mà không xuống xe, mười ngón tay như muốn chỉ điểm giang sơn. Nói thật, bộ dáng này rất khó lấy được hảo cảm của người khác.
Chu Nghênh Tuyết lặng lẽ cởi nhẫn ra, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào túi quần:
- Các người đều không biết thưởng thức gì hết!
Khi hai người quay lại khách sạn, trợ lý đã chờ ở sảnh, dường như đang đợi họ.
Trợ lý thấy hai người thì cười nói:
- Tính cách lão bản chúng ta tương đối đặc biệt, để hai vị chịu thiệt thòi rồi. Xin thứ lỗi.
Tức giận của Chu Nghênh Tuyết cũng tiêu tán đi đôi chút:
- Thôi được rồi.
Lại nghe nam trợ lý trung niên cười nói:
- Bất quá chỗ này có một hiệp nghị bí mật xin hai vị ký tên. Đúng rồi, lần này mời Chu tiểu thư làm bảo tiêu là để chuyến lưu diễn thuận lợi và đặc sắc hơn. Mong ngài đừng quá can thiệp quá nhiều vào hành trình của lão bản.