Đệ Nhất Danh Sách

Chương 530: Vật Thí Nghiệm Biến Mất

Chương 530: Vật Thí Nghiệm Biến Mất
Trong lúc đội tuần diễn tiếp tục lên đường, ở sơn mạch nằm phía đông Khánh thị ngăn cách tập đoàn này với Trung Nguyên, có một đội đặc chủng không ngừng đi về phía nam sơn mạch.
Vùng núi nguy nga hiểm trở này dài tới chừng vài trăm km, nếu có một con đường xuyên qua sơn mạch, e rằng chỉ cần hai ngày là Khánh thị có thể tới Chu thị.
Đáng tiếc, hiện tại vẫn chưa phải lúc nhân loại có thể chinh phục được tự nhiên to lớn. Hơn nữa, dường như Khánh Chẩn cũng rất vui vẻ vì nhận được sự che chắn này.
Thậm chí hắn tình nguyện bỏ gần tìm xa, tìm tới cứ điểm 178, xây dựn đường sắt tới phương bắc của Hà Cốc cũng không nguyện ý hủy bỏ sự che chắn của dãy núi kìa.
Khánh Chẩn nói với La Lam, dãy núi này mới là “bức tường” chân chính của Khánh thị.
Bấy giờ, âm thanh truyền ra từ máy truyền tin.
- A2 báo cáo tình huống.
- A2 không phát hiện dị thường, không có tung tích vật thí nghiệm, s
- A3 báo cáo…
Âm thanh không ngừng truyền bá qua từng đội. Mà đội đặc chủng này chỉ có 12 người thay vì 30 người 1 tổ.
Trong sơn mạch bấy giờ là lính trinh sát được huấn luyện kỹ càng không ngừng tiến quân. Phía sau là binh sĩ mang theo hỏa lực dò từng bước. Vì đường núi gập ghềnh nên khiến tốc độ di chuyển của đội chiến bộ có phần chậm hơn.
Đội đặc chủng có thể tăng tốc nhưng đội cơ giới với hỏa lực hạng nặng sau lưng lại không theo kịp.
Chỉ huy tiền tuyến là Khánh Nghi ở tiền phương chỉ huy qua bộ đàm. Trước mắt hắn là vô số màn hình, trên bàn hình lần lượt là tầm nhìn được truyền từ camera trên mũ giáp của binh sĩ đặc chủng.
Khánh Nghị bình tĩnh nói:
- Lập túc tiến vào phạm vui núi Hạc phong. Dự tính sẽ đụng phải một lượng lớn vật thí nghiệm, không cần tử chiến. Một khi phát hiện đánh không lại thì lập tức quay về, chờ hỏa lực ở phía sau viện trợ.
- Đã biết.
Doanh trưởng đội trinh sát đáp, sắc mặt lại càng thêm lạnh lùng.
Từ trước tới nay, phòng trinh sát là lực lượng chiến đấu mạnh nhất trong quân đội của tập đoàn. Cư dân hàng rào thường gọi họ là đội đặc chủng.
Dưới tình huống bình thường, thành viên của đội trinh sát đều đứng đầu trong những lần huấn luyện dã ngoại. Chỉ lần này, họ vào sơn mạch đã được nửa tháng, dù là đội trinh sát cũng bắt đầu mệt, màu ngụy trang được bôi trên mặt cũng dần phai nhạt.
- Kiểm tra súng ống, kiểm tra thiết bị laser, kiểm tra…
Doanh trưởng đội trinh sát nháy mắt hạ lệnh, để mọi người đề cao cảnh giác. Họ hiểu rõ ý tứ phía sau chỉ lệnh này có nghĩa… họ sắp đụng độ kẻ địch rồi.
Từng tiểu đội gồm 12 người bắt đầu tiến vào phạm vi núi Hắc Sơn. Đột nhiên, một tổ đội tác chiến nghe được âm thanh sinh vật di chuyển vang lên từ một bui cỏ phía trước.
Khoảnh khắc này, 9 trong 12 người giơ họng súng chỉa qua đó, 2 người yểm hộ hai bên, tránh bị kẻ địch đánh lén, một người còn lại thì cầm thiết bị laser, bất kỳ lúc nào cũng có thể cầu hỏa lực nặng trợ giúp.
Âm thanh di chuyển ngày càng gần, tổ trưởng của tiểu đội thấp giọng nói với máy truyền tin:
- Không rõ sinh vật đang tới gần A9 là gì. Lặp lại, không thấy rõ sinh vật đang tới gần A9.
Vừa dứt lời, một đầu heo rừng vọt ra từ bụi cả. Trong chớp mắt, tổ phó bên cạnh tổ trưởng rút dao găm ra nghênh đón.
Càng quỷ dị hơn là, mạch máu trên mặt và tay của hắn phát ra ánh sáng bạc mơ hồi. Khi đầu heo rừng kia vọt tới, tổ phó dùng một tay cầm chặt răng nanh của nó, hung hăng quang con heo qua một bên. Ngay sau đó, chủy thủ cầm trong tay lập tức đâm vào cổ heo rừng.
- Nguy hiểm đã được giải trừ, nguy hiểm của A9 đã được giải trừ. Là dã trư. A9 tiếp tục di chuyển.
Tổ trưởng nói xong thì dẫn đầu đi tiếp về phía trước.
Khánh Nghi ngồi trong bộ chỉ huy, quan sát tình hình rõ ràng. Hắn bình tĩnh nói với nam nhân trung niên đeo mắt kính bên cạnh:
- Tính toán tốc độ cùng sức mạnh của binh sĩ vừa rồi.
- Đã rõ.
Ngồi bên cạnh nam nhân trung niên là năm người trẻ tuổi. Hiện giờ, Khánh thị đã thu nhận những nhà nghiên cứu người máy nano của Dương thị về tay.
Khánh Nghi cười nói:
- Thứ đồ chơi này phải ở trong tay Khánh thị mới phát huy được công dụng của nó, đúng không?
Nam nhân trung niên nhanh chóng gật đầu:
- Vâng.
- Tiếp tục đo lường chỉ số đi. Ta muốn biết phải tiêm bao nhiêu người máy nano vào người một binh sĩ thì thích hợp. Ngươi hiểu ý ta mà, ta cần số liệu chính xác nhất…
Khánh Nghị nói với phụ tá:
- Tốc độ nghiên cứu phải nhanh. Ông chủ La đang tranh thủ thời gian cho chúng ta. Chúng ta không thể hắn mãi ở nơi nguy hiểm như Trung Nguyên được.
Bất quá, đột nhiên Khánh Nghị phát hiện có gì đó không đúng:
- Tại sao nơi tụ tập một lượng lớn vật thí nghiệm lại có vật sống? Tại sao có heo rừng? Mau thông báo, nhanh chóng tập trung binh lực tăng tốc, tranh thủ kiểm tra phạm vi núi Hạc Phong!
Kết quả rất nhanh họ liền nhận được phản hồi, không phát hiện vật thí nghiệm trong núi. Bất quá, phát hiện dấu vết nhóm lửa, dường như bên trong còn có một lượng lớn văn bản tài liệu bị thiêu đốt. Cả núi Hạc Phong đều không có gì!
Văn bản này là bị vật thí nghiệm đốt. Khánh Nghị nhíu mày, trước kia hắn biết vật thí nghiệm có chỉ số thông minh. Nhưng bây giờ đối phương còn biết đọc rồi hủy văn bản thì thật sự khiến hắn có chút kinh ngạc.
- Cần tất cả tro tàn về, thử chữa trị xem còn phát hiện thêm cái gì nữa không…
Khánh Nghị nói:
- Lui lại đi.
Văn bản còn thừa lại không nhiều lắm. Tấm lớn nhất e rằng cũng chỉ lớn bằng đốt ngón tay. Hơn nữa đã bị đốt thành đen thui. Kỳ thật, Khánh Nghị cũng không quá hy vọng với việc phục hồi này.
Khánh Nghị nhin màn hình, thở dài:
- Đến cùng thì thí nghiệm trước tai biến của Hỏa Chủng đã tạo nên quái vật gì thế này.
Phụ tá bên cạnh hỏi:
- Ngài cảm thấy vật thí nghiệm sẽ đi đâu? Có cần báo cho các hàng rào khác, để họ cảnh giới không?
Khánh Nghị cẩn thận nhìn bản đồ:
- Gọi điện cho anh ta đi.
Liên lạc viên chuyển bộ đàm qua, bên trong là âm thanh bình tĩnh của Khánh Chẩn:
- Sao thế?
- Không tìm ra tung tích vật thí nghiệm. Ta hoài nghi chúng đã tới Trung Nguyên.
- Báo cho Chu thị để họ cảnh giác.
Khánh Chẩn trả lời.
- Mắc gì phải nhắc nhở Chu thị?
Khánh Nghi khó hiểu hỏi:
- Họ chịu tổn thất chẳng phải càng tốt à?
- Xui xẻo vẫn là cư dân trong hàng rào…
Khánh Chẩn nói tiếp:
- Hơn nữa, hiện tại chúng ta đã liên thủ với Vương thị, người phải hiểu là môi hở răng lạnh thôi.
- Ta không hiểu những thứ này…
Khánh Nghị cười nói:
- Ta chỉ biết đánh trận thôi. Những chuyện khác vẫn vẫn nên để anh trai ngươi suy nghĩ a.
- Không cần giả ngu, ta không phải người hay nghi kỵ…
Khánh Chẩn khẽ cười:
- Quay về tu chỉnh đi, ngươi bận rộn hơn nửa năm rồi.
- Được…
Khánh Nghị đồng ý:
- Ca, ngươi cho người tới nhận binh quyền đi, ta chuyển giao binh sĩ cho hắn.
- Không cần…
Khánh Chẩn nói:
- Ngươi là người ta tin tưởng nhất. Bất quá không thể thăng quan tiến chức cho ngươi. Nghe nói ngươi thích minh tinh ở Trung Nguyên, ta sẽ kêu La Lam đem nàng về.
- Cám ơn ca đã tín nhiệm ta.
Khánh Nghị cúp máy xong thì im lặng một câu. Phụ tá bên cạnh nói thầm, dẫn một minh tinh về mà trưởng quan Khánh Chẩn nói cứ như mua đặc sản đem về vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất