Chương 529: Ân Cứu Mạng
Không phải Nhâm Tiểu Túc hoài nghi nữ nhân đội mũ đen vô cớ. Sự xuất hiện của đối phương thật sự trùng hợp. Hắn vừa bắt được hai con hạc giấy thì đối phương đã tới hàng rào 61 rồi. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc buộc lòng phải suy đoán.
Hắn vội vàng rời khỏi hàng rào 61 cũng một phần là vì chột dạ. Dù sao hắn cũng vô duyên vô cớ bắt hạc giấy của đối phương. Người ta tới hưng sư vấn tội cũng là bình thường.
Chỉ là lúc này Vương Nhị Cẩu lại nói, năng lực của đối phương là điều khiển đất cát?
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Vào lúc Nhâm Tiểu Túc và Vương Nhị Cẩu đang nói chuyện phiếm thì người của đội tuần diễn hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ở trong rừng cũng gặp được người quen?
Lý Nhiên muốn tới gần nghe xem hai người Nhâm Tiểu Túc đang nói gì. Kết quả 10 bảo an mặc thường phục ngăn nàng lại:
- Không thể đi qua, rõ ràng những người này đều là mấy tên liều mạng. Chắc chắn từng giết người, chúng ta không có biện pháp áp chế họ.
- Không phải các ngươi là quân tinh nhuệ à?
Lý Nhiên cau mày hỏi.
Mấy tên quân nhân mặc thường phục lúng túng:
- Nhưng họ có súng máy hạng nặng, chúng ta chỉ có súng lục thôi.
Chu Nghênh Tuyết ở phía sau cười:
- So về cự lý công kích thì chỉ cần 10 giây là súng máy hạng nặng kia có thể bắn mấy chiếc xe của chúng ta thành cái sàng. Bất quá yên tâm đi, có ta và Nhâm Tiểu Túc ở đây thì không sao cả.
Chu Nghênh Tuyết nhận ra, người trong đội sửa xe có quan hệ rất tốt với Nhâm Tiểu Túc. Đánh chắc chắn không cần rồi, phải nhanh chóng thừa cơ lên mặt chứ.
Lúc này, Vương Nhị Cẩu và Nhâm Tiểu Túc vừa trò chuyện vừa đi tới đoàn xe.
Vương Nhị Cẩu cười nói với những người khác trong đoàn lưu diễn:
- Nếu đã gặp được Nhâm Tiểu Túc ở đây. Ta thu lại những lời vừa nói khi nãy, chúng ta sẽ sửa xe miễn phí cho các ngươi.
Lý Nhiên nghi ngờ:
- Nhâm Tiểu Túc có mặt mũi lớn thế à?
- Ha ha…
Vương Nhị Cẩu cười:
- Năm đó chúng ta bị lạc đường trên núi tuyết, là nhờ Nhâm Tiểu Túc dẫn chúng ta đi tìm thức ăn và trở về thị trấn. Đây cũng coi là ân cứu mạng.
Lúc ấy, đám Vương Nhị Cẩu còn chưa chơi lớn như bây giờ. Không có súng máy hạng nặng, gây án vẫn chưa thành thục mà chân của hắn ta vẫn còn nguyên vẹn.
Bất quá, về sau Nhâm Tiểu Túc rất ít gặp lại đám Vương Nhị Cẩu nữa. Dường như đám người này đã đi làm thổ phỉ phụ cận Dương thị, sau đó lại chẳng rõ tung tích.
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc cũng không ngờ đối phương đã tới Trung Nguyên, gây chuyện còn lão luyện thế này.
- À, ta đang nhận nhiệm vụ bảo hộ họ tuần diễn…
Nhâm Tiểu Túc giải thích.
Vương Nhị Cẩu nhìn Lý Nhiên:
- Vận khí các người thật tốt, có thể tìm được Nhâm Tiểu Túc. Trên nơi hoang dã này, không chuyện gì hắn không giải quyết được. Đội các ngươi đi tới chỗ nào ở phía nam?
- Tới thẳng hàng rào 81.
Nhâm Tiểu Túc nhớ lại lộ tuyến.
- Phía nam không quá yên bình đâu. Lúc trước, khi Vương thị đấu nhau với Chu thị, rất nhiều lưu dân đã tiến vào núi, nhận được sự giúp đỡ của Vương thị nên bạo loạn. Bất quá chỉ cần ngươi nói tên Vương Nhị Cẩu của ta ra thì mọi chuyện đều sẽ tốt lại…
Vương Nhị Cẩu nói xong thì quay đầu hô:
- Hai người đem dụng cũ qua sửa xe đi.
Kỳ thật việc sửa xe cũng không quá khó khăn, không cần phải lành nghề gì quá. Cho nên, Vương Nhị cẩu nể mặt Nhâm Tiểu Túc, dứt khoát không thu phí.
Huynh đệ trong đội sửa xe lên tiếng chào Nhâm Tiểu Túc, xem ra họ đều có hảo cảm với thiếu niên. Chung quy, năm đó cũng là Nhâm Tiểu Túc cứu bọn họ.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Không yên bình là do có thổ phỉ trên núi hả? Không tới mức đó chứ.
- Không phải….
Vương Nhị Cẩu cười nói:
- Nếu chỉ có thổ phỉ, Chu thị chỉ cần vây quét là xong. Có người chặt cây khiến cây ngã chặn đường, chỉ cần ngươi trả thù lao là họ sẽ khiêng cây cho các ngươi. Hoặc sẽ có người giả bộ bị xe người đụng trúng, nếu không cho tiền họ sẽ không bỏ qua. Trừ phi ngươi chạy cán đối phương mới đi qua được. Người lái xe đi ngang qua đó đều là người trong hàng rào, chưa từng thấy chuyện đổ máu, rất dễ hù dọa.
Trong lúc huynh đệ của Vương Nhị Cẩu sửa xe, Nhâm Tiểu Túc kể cho Vương Nhị Cẩu chuyện của Tây nam. Quân nhân mặc thường phục rất muốn áp chế Vương Nhị Cẩu để biểu hiện trước mặt Lý Nhiên. Có điều họ phát hiện súng máy hạng nặng ở nơi xa vẫn thủy chung nhắm vào mình.
Súng máy hạng nặng không thèm để ý những người khác, chỉ thủy chung nhắm vào đám người mặc thường phục mà thôi. Xem ra đối phương đã nhận ra 10 người họ là quân nhân, cũng nhận định 10 người này là uy hiếp lớn nhất trong đám người.
Bấy giờ, Vương Nhị Cẩu thổn thức nói:
- Không ngờ Tây nam lại có biến hóa lớn như thế. Lý thị và Dương thị không còn, đúng là không có Vương Nhị Cẩu ta thì tập đoàn không thể nào tồn tại nổi a.
Phù một tiếng, Chu Nghênh Tuyết cười vui vẻ, Vương Nhị Cẩu nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi là nữ nhân của Tiểu Túc huynh đệ?
- Chớ nói lung tung…
Nhâm Tiểu Túc ngăn Vương Nhị Cẩu lại. Loạn ghép uyên ương kiểu gì thế.
Chu Nghênh Tuyết bình tĩnh nói:
- Hắn là phụ tá của ta.
Vương Nhị Cẩu cười cười:
- Chắc chắn không phải. Mắt ta rất chuẩn, hai người có vấn đề, không biết lúc ở riêng thì ai nghe ai đây.
Chu Nghênh Tuyết đánh mắt một vòng rồi nhỏ giọng nói:
- Vậy ngươi nhìn thử xem, quan hệ của Tiểu Túc huynh đệ nhà ngươi và nữ minh tinh kia là gì?
- Yên tâm, ánh mắt huynh đệ ta không kém như vậy.
Vương Nhị Cẩu hớn hở nói.
Mặt mày Chu Nghênh Tuyết cũng trở nên vui vẻ hơn.
Một huynh đệ hô:
- Nhị Cẩu, xe sửa xong rồi.
Vương Nhị Cẩu tùy tiện vỗ vai Nhâm Tiểu Túc:
- Vậy chúng ta rời đi đây. Ngươi bảo trọng, lần sau gặp lại nhất định phải uống hai chén đó.
Nhâm Tiểu Túc cười cười gật đầu.
Hắn cũng không nói mình không uống rượu, không cần cự tuyệt hảo ý của cố nhân.
Sửa xe xong thì nghênh ngang rời đi, quân nhân mặc thường phục nói với Lý Nhiên:
- Có cần chúng ta xin chỉ thị của Vương tướng quân, vây quét họ không?
Lý Nhiên nhìn họ một cái:
- Vừa rồi họ có mười sáu mười bảy người. Các ngươi có 10 người, lại là quân chính quy, sao không đề cập tới chuyện này? Hơn nữa, đây là địa bàn của Chu thị, vây quét kiểu gì?
- Tìm người ra tay trong âm thầm là được. Loại người này phải bị trừng trị, hơn nữa phải trừng trị cho thật tốt…
Quân nhân mặc thường phục lúc cần không có, chẳng giúp ích được gì, vuốt đuôi nói:
- Hơn nữa, chúng ta phải đề cao cảnh giác với Nhâm Tiểu Túc. Chung quy người xưng huynh gọi đệ với đám không đứng đắn kia thì chắc chắn có vấn đề.
Kết quả Lý Nhiên cũng không tiếp lời, ngược lại thuận miệng nói:
- Giải quyết tốt là được.
Nói thật, vừa rồi khi Lý Nhiên thấy được súng máy hạng nặng của đối phương, trong lòng nàng ta cũng có chút sợ hãi. Dù sao đối phương có hỏa lực hạng nặng, còn người người sống ở nơi hoang dã liếm máu người. Nàng không sợ mới là chuyện lạ.
Nhưng không vì sao, một khắc khi Nhâm Tiểu Túc đứng lên kia, sự sợ hãi trong lòng nàng đã dần bình phục.
Lý Nhiên lên xe, nói với Phương Trì:
- Cho Nhâm Tiểu Túc 200.000 đồng, phí cảm tạ hắn đã giải vây.
Phương Trì ngạc nhiên:
- Còn mắc hơn giá sửa xe của đám người kia nữa, không cần cho nhiều vậy chứ.
Lý Nhiên nhìn Phương Trì:
- Ta hài lòng!