Chương 534: Bác Sĩ Của Đại Kiêu
Nghe tên đại kiêu này nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền vui vẻ. Thì ra đây là chòm sao song ngư, nguyên lai những người xăm hình đều như vậy à.
Nhâm Tiểu Túc lại nhìn một đại kiêu xăm hình hổ khác:
- Vậy ngươi thuộc cung con hổ? Còn ngươi thuộc cung con rồng?
Đám đại kiêu đó bình tĩnh nhìn Nhâm Tiểu Túc, dần cảm thấy có gì đó không đúng:
- Ngươi là ai thế?
Mắt thấy cả người Nhâm Tiểu Túc chẳng có một hình xăm nào, rõ ràng chỉ là người thường mà dám chạy tới đây tắm cùng với họ. Lại còn dám ngồi vào bồn tắm nữa chứ?!
Không chờ đám đại kiêu kịp hỏi tiếp, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy rõ có người dìu một người đàn ông thể hình to lớn đi vào.
Một đại kiêu nhíu mày, hỏi:
- Đây là sao?
- Ta đụng phải đối thủ từng bị chúng ta thắng bài trong chợ đêm. Khi ấy chúng không dám động thủ nhưng đụng mặt ở ngoài thì lập tức ra tay tàn nhẫn, chém chúng ta hai đao!
Người đàn ông không bị thương nói.
- Để ta xem thử nào…
Nhóm đại kiêu đứng dậy, vén áo người bị thương thì thấy ngực và lưng hắn bị chém hai đao cực kỳ sâu. Làn da vì bị rách mà cuộn tròn sang hai bên.
Một người thở dài:
- Người anh em, chúng ta không thể đi bệnh viện ở hàng rào 73, trông thương thế kiểu này thì chúng ta không chữa được. Ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ chăm sóc vợ con ngươi.
Sắc mặt đại hán tái nhợt:
- Ta cảm thấy ta còn cứu được…
- Ngươi tới bệnh viện sẽ khiến tung tích chúng ta bị bại lộ…
Một người nói:
- Đến lúc đó, Chu thị bắt toàn bộ chúng ta lại rồi sao. Ngươi quên năm trước chúng ta từng bắt cóc mấy đứa nhỏ họ Chu à? Bị bắt là chết chắc đó. Ngươi yên tâm đi, chúng ta trung can nghĩa đảm, tuyệt đối không để vợ con ngươi chết đói.
Đại hán bị thương trợn mắt, không biết là tức tới ngất hay mệt tới ngất nữa.
Kết quả, một giọng nói vang lên bên cạnh họ:
- Ta có thể cứu hắn.
Mọi người quay đầu lại nhìn, Nhâm Tiểu Túc mặc áo choàng tắm đi qua đoàn hơi nước mờ mịt, tới chỗ của đám đại hán:
- Ta có thể khâu miệng vết thương của hắn, hơn nữa còn có phương thuốc cổ truyền, cam đoan sau ba ngày hắn sẽ khỏi hẳn. Một cái mạng 500.000 đồng hẳn không quá phận nhỉ?
- Không… không quá phận a…
Đại hán bị thương tỉnh lại:
- Ta có tiền nè!
Nhâm Tiểu Túc nghe xong thì giả bộ đi đi tới tủ quần áo để lấy thuộc cùng kim khâu. Nhóm đại kiêu thấy kim khâu trong tay Nhâm Tiểu Túc thì ngây ngẩn cả người:
- Đây là kim khâu à?
- Bây giờ quan tâm gì mấy cái này nữa?
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:
- Giữ được một mạng đã là tốt lắm rồi.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu đâm kim vào vết thương của đối phương mà chẳng cần thuốc tê. Đại hán đau tới thiếu chút nữa ngất luôn.
Nhóm đại kiêu hai mặt nhìn nhau. Ở Chu thị này, họ chắc chắn không thể vào bệnh viện. Mấy ngày sắp tới, e rằng người bị thương ngày càng nhiều, chỉ cần một vết thương nhỏ cũng đủ lấy mạng họ rồi.
Nếu có một “hắc y” như thế này thì tốt quá còn gì. Bất quá nhóm đại kiêu quyết định quan sát trước, nhìn thử xem có thật là đối phương trị thương được không.
Nhâm Tiểu Túc mặt không đổi sắc khâu vết thương lại. Nhóm đại kiêu chứng kiến cảnh này có thấy, ít nhất đối phương cũng có can đảm không sợ máu thịt.
Khâu xong, Nhâm Tiểu Túc lấy hắc dược từ túi quần ra, bôi lên vết thương của đại hán. Chỉ thấy sắc mặt đại hán nhanh chóng hồng nhuận, không đổ mồ hôi lạnh nữa.
- Thế nào? Có thấy tốt hơn không?
Một đại kiêu ngồi bên cạnh hỏi.
- Không đau! Thật sự không đau nữa!
Đại hán bị thương kinh ngạc, hắn quay đầu nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Tiểu huynh đệ, cám ơn ngươi!
“Điểm cảm tạ tới từ Trịnh Hồng Ninh, +1!”
Nhất thời, đám đại kiêu đồng loạt nhìn Nhâm Tiểu Túc, có người thân thiết người nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?
- Các ngươi cứ gọi ta là bác sĩ được rồi…
Nhâm Tiểu Túc cố tỏ ra vô hại cười nói.
- Ngươi xem thế này, gần đây ngươi thường xuyên tới phòng tắm công cộng đi. Hết thảy chi tiêu của ngươi chúng ta sẽ chi trả. Nếu có người bị thương ngươi liền trị liệu cho hắn, tiền chữa bệnh cứ tính đầy đủ!
Nói xong, đại hán bị thương kêu đám tiểu đệ lấy một thẻ bài tới:
- Đây là thẻ đánh bạc sòng bài trong chợ đêm ngoài Lạc thành. Chúng ta không có tiền trong ngân hàng tập đoàn, mang tiền mặt lại bất tiện. Ngươi cầm thẻ đám bạc này tới Lạc thành đổi tiền là được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua, thấy bên trên thẻ bài khắc số 50, nghĩa là 500.000 đồng.
Giá quy đổi 1 thả bài của sòng bạc bằng 10.000 đồng. Không ngờ đêm ở Lạc thành chơi lớn như thế, chuyên môn phát thẻ đánh bạc 500.000 cho đám đại kiêu mang theo để dễ giao dịch.
Đây cũng không khác gì tiền tệ mà ngân hàng phát hành cả. Mà thẻ đánh bạc lại chính là tiền tệ của đám đại kiêu ở thế giới ngầm này.
Nhâm Tiểu Túc nhận lấy thẻ bài rồi đánh giá một chút. Khi hắn chuyển động một chút có thể thấy được hoa văn kỳ quái chuyển động theo.
Một đại kiêu ở bên cạnh giải thích:
- Đây là kỹ thuật khắc ấn laser đã được mã hóa, phải có dụng cụ riêng mới đọc được nội dung ẩn chứa trong đó.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Vậy được, ta nhận. Cơ mà ta không thể tới nơi này thường xuyên, thế nhưng nếu có người bị thương cần chữa trị, các ngươi hãy đặt một cái nón màu đỏ ở cửa. Ta nhìn thấy sẽ nhanh chóng tới. Yên tâm, sẽ không trễ nải đâu.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, sao tự nhiên bây giờ hắn trở thành bác sĩ của chợ đêm rồi…
Việc này cứ thế trôi qua, Nhâm Tiểu Túc nghiễm nhiên trở thành nhân vật được quan tâm nhất trong nhà tắm công cộng. Từ sau khi có người bị thương, nhà tắm công cộng liền đóng cửa nghỉ bán, nói là đang lắp đặt thiết bị nên tạm nghỉ.
Ngày thứ ba sau hôm đấy, Nhâm Tiểu Túc thấy cái nón đỏ trước cửa liền tiến vào nhà tắm công cộng. Kết quả không hề có người bị thương. Chỉ thấy đại hán bị thương lần trước khó khăn nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Bác sĩ à, ngươi có thể khâu lại vết thương cho ta không?
Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người:
- Sao tự nhiên lại muốn vậy?
Chỉ thấy đại hán Trịnh Hồng Ninh kia cởi áo, lộ ngực nói:
- Ngươi nhìn đi, ngực ta xăm một con rồng, kết quả ngươi khâu xong thì bị lệch rồi.
Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn thanh long trên ngực đối phương, đúng thật là cái đầu với cổ bị lệch…
Trịnh Hồng Ninh vội la lên:
- Hình xăm này là thể diện của chúng ta. Đầu rồng bị cắt là điềm xấu a. Bác sĩ, ngươi có cung cấp dịch vụ khuyến mãi không?
- Ta đã nói cái nghề này của các ngươi không nên xăm hình mà. Mỗi ngày chém chém giết giết, khâu vết thương lại tốn sức…
Nhâm Tiểu Túc không vui:
- Ta là hắc y a, cự tuyệt phục vụ hậu mãi là chỉ tiêu phục vụ của ta…
Lời này khiến Trịnh Hồng Ninh sững sờ, thế nhưng hắn cũng không thể làm gì ân nhân cứu mạng mình. Lại suy nghĩ một chút, về sau hắn tắm công cộng, hình xăm nhà người ta sống động bao nhiêu, kết quả, đầu rồng trên ngực mình lại bị lệch…
Một lát sau, có một đại hán bị thương được dìu vào.
Đại kiêu bị thương thấy Nhâm Tiểu Túc đang ở đấy thì mừng rỡ:
- Bác sĩ, mau trị thương cho ta đi.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lúc trước ta đã báo giá 500.000 đúng không.
Tuy đại hán bị thương đau đớn vô cùng nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu:
- Đúng vậy, ta có tiền!
- Được rồi, hiện tại chúng ta có thêm dịch vụ mới. Lúc khâu lại ta sẽ chú ý hình xăm của ngươi, giá nhiều hơn 500.000 đồng…
Nhâm Tiểu Túc nghĩ ra cách kiếm tiền mới.
Đại hán thoáng nhìn đầu rồng bị lệch trên ngực Trịnh Hồng Ninh, nhanh chóng gật đầu:
- 500.000 đồng thì 500.000 đồng!
Trịnh Hồng Ninh nghi ngờ nhìn Nhâm Tiểu Túc. Sao hắn cảm thấy lần trước là Nhâm Tiểu Túc cố tình khâu lệch vậy hả. Hắc y quả nhiên là “hắc” mà. Làm gì cũng nghĩ tới tiền!