Chương 536: Đợi Quân Địch Mệt Mỏi Rồi Tấn Công
Màn đêm bao phủ hàng rào, dưới mà đêm vô tận mù mịt, vô số người đang di chuyển.
Bóng đêm tại Đông Hồ chẳng khác nào một tảng nam châm to lớn thu hút những viên sắt nhỏ trong hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc đoán được lần này sẽ có rất nhiều ngưu quỷ xà thần tới, thế nhưng hắn không ngờ lại nhiều như vậy.
Bất quá, suy nghĩ một chút mà nói, không tính các thế lực khắp nơi thế nào, chỉ riêng sát thủ cấp A của An Kinh tự cũng đã có mười mấy người. Chung quy, chỉ có những sát thủ tham gia hành động săn giết Hỏa Chủng kỳ này mới có được tư cách tham gia tuyển chọn vào năm sau của An Kinh tự.
Nhâm Tiểu Túc tính toán sơ, e rằng có ít nhất một nửa sát thủ cấp A tới đây.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc càng tới gần Đông Hồ hắn lại càng thấy có gì đó không đúng. Dựa theo lời Chu Nghênh Tuyết mà nói, công ty Hỏa Chủng chẳng phải tổ chức dễ đối phó. Bằng không cũng không nắm giữ được 8 hàng rào ở Trung Nguyên.
Một tổ chức có cơ cấu khổng lồ như thế lại để kế hoạch của mình bị người khác dễ dàng phá rối?
Hơn nữa, vì sao lối vào phòng thí nghiệm hết lần này tới lần khác lại là bên trong đường hầm đã bị hỏng chứ?
Đường hầm Đông Hồ vốn có 3 cửa vào, thế nhưng dựa theo lời nhóm đại kiêu trong phòng tắm công cộng thì đã có hai trong ba cửa vào bị lấp kín, không cho nổ mìn là không vào được.
Chỉ có một lối vào đường hầm, không gian bị kín, hơn nữa địa điểm mục tiêu còn nằm dưới đáy hồ.
Nếu đường hầm này sụp thì những người ở bên trong kêu trời không thấu kêu đất chẳng hay, muốn sống sót rời khỏi là chuyện khó khăn vô cùng.
Trông thấy ánh mắt những người khác ngày càng cuồng nhiệt, Nhâm Tiểu Túc dần thả chậm bước chân.
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc nghe được có người nhỏ giọng nói chuyện cách chỗ hắn không xa:
- Đây không phải là thiếu niên chạy bộ sao?
Nhâm Tiểu Túc bỗng quay đầu lại nhìn, đối phương là một nam nhân mặc đồng phục vệ sinh hắn từng gặp qua. Chung quy vừa quét dọn vệ sinh vừa mang tai nghe thật sự rất thu hút sự chú ý của người khác…
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc có chút buồn bực, hắn không biết đối phương là người của thế lực nào. Bản thân đeo tai nghe còn tự cho rằng mình ngụy trang tốt lắm…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng đếm xỉa gì tới đối phương. Ngược lại, điều khiến hắn càng thêm ngạc nhiên là, vừa quay đầu lại Nhâm Tiểu Túc lại thấy một người mặc đồ vest dẫn theo vài người đang khiêng camera cùng một ít đạo cụ trên vai, chạy như điên tới đây.
Đây đại khái là đạo diễn trong truyền thuyết đi?!
Chỉ thấy đạo diễn vừa chạy vừa hô:
- Nhanh lên nhanh lên, đừng bỏ qua màn đặc sắc này. Quay về cắt ghép thành bộ phim phóng sự siêu phàm giả, chúng ta lập tức bạo hồng*.
*nổi tiếng
Nhâm Tiểu Túc hơi sửng sốt, lại có người muốn là phim phóng sự về siêu phàm giả ư?
Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc chợt thấy thân ảnh quen thuộc. Đối phương chạy về trước với tốc độ cực nhanh. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy người này có chút quen mắt nhưng nghĩ một lát vẫn không nhớ ra là ai?
…. Đây chẳng phải là Vương Tòng Dương sao?
Là người bị hắn phục chế năng lực siêu phàm đoàn tàu hơi nước, sao hắn có thể quên người quan trọng thế này chứ.
Chỉ là, vì sao tên này lại xuất hiện ở đây?
Lúc Nhâm Tiểu Túc tính đánh lén đối phương thì Vương Tòng Dương đã chẳng thấy bóng dáng, không biết đi về hướng nào.
Khi Nhâm Tiểu Túc tới bên ngoài cửa vào đường hầm, nơi này đã là một mảnh xanh um, cỏ dại không ngừng sinh trưởng. Vì là cuối mùa thu nên không ngừng khô héo.
Nhâm Tiểu Túc nằm sấp trong bụi cỏ, không tùy tiện tiến vào. Hắn thấy từng tên ngưu quỷ xà thần mở đèn pin đi vào trong.
Người phía sau thấy trước mặt có người xông vào thì không suy nghĩ gì nhiều, lập tức vọt theo.
Về sau dần hỗn loạn hơn, chỉ sợ xung quanh có ít nhất cả trăm người hội tụ. Tất cả mọi người không có quá nhiều thời gian suy nghĩ. Đại đa số đều cảm thấy chỉ cần lấy được một tờ tư liệu trong phòng thí nghiệm là có thể bán được với giá trên trời rồi.
Người có thể giữ được đầu óc tỉnh táo giống Nhâm Tiểu Túc thật sự rất ít.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng rảnh rỗi, hắn triệu hồi ảnh tử. Lần này hắn đã suy nghĩ khác, mặc một bộ y phục, lại đội thêm nón rồi đeo mặt nạ bạc lên cho Ảnh tử.
Trước kia Dương Tiểu Cận cần nhắc nhở Nhâm Tiểu Túc. Nếu hắn không muốn chuyện của Ảnh tử bại lộ thì tốt nhất nên ngụy trang thằng này thành một người bình thường.
Giờ khắc này, Ảnh tử mặc y phục lại đeo mặt nạ, nhìn qua chẳng khác nào con người cả. Mà Nhâm Tiểu Túc cũng tự đội nón của áo hoodie lên, yên lặng nằm sấp trong bụi cỏ.
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc thấy được tổ kịch vốn đi phía sau hắn nay đang tiến vào đường hầm. Lá gan đám người này khá lớn, nơi này là nơi mà người bình thường như họ vào được sao?
Lại nghe đạo diễn nói:
- Ở ngay đây, nhanh chuẩn bị đạo cụ!
Trong nháy mắt, mười mấy người trong đoàn làm phim lu bù làm việc. Có người lắp đặt camera, có người lắp đặt đường ray, có người lấy ghế cho đạo diễn ngồi.
Một người trong đoàn kinh sợ nói:
- Đạo diễn, nơi này có gì nguy hiểm không? Vợ của ta sắp sinh rồi, ta không muốn bản thân có chuyện gì đâu…
Đạo diễn cả giận nói:
- Đừng có nói bậy bạ, không biết khi làm mấy chuyện này không được nói lung tung hả?
Nhâm Tiểu Túc:
- …
Nhân viên tổ kịch nói:
- Những người này đều rất nguy hiểm a.
Đạo diễn khinh thường:
- Đây là nghệ thuật! Hiểu không, biết cái gì gọi là nghệ thuật không? Không hiến dâng cho nghệ thuật thì sao có được phim phóng sự xuất sắc?
- Đạo diễn, lúc trước ngươi không nói sẽ làm phim phóng sự mà. Chỉ bảo chúng ta sẽ làm phim điện ảnh thương mại…
Một nhân viên khác nói thầm.
- Tư tưởng vĩ đại được sinh ra với tốc độ ánh sáng…
Đạo diễn đắc ý nói:
- Ngươi nghĩ đi, thế giới này đã thay đổi rồi, đúng không? Hiện tại có người nào dám mạo hiểm tới hiện trường làm phóng sự về siêu phàm giả? Tối đa chỉ mời siêu phàm giả đóng phim điện ảnh thôi! Nhưng bây giờ chúng ta đang làm gì? Chúng ta đang quay lại hình ảnh chân thật thần kỳ này cho mọi người cùng xem, để họ biết siêu phàm giả trên thế giới có bộ dạng gì! Ngươi không biết ý nghĩ này kích thích tới mức khiến người ta không thể ngủ yên à? Một khi thành công, ta có thể lưu danh sử sách!
Nhâm Tiểu Túc nằm trong bụi cỏ bĩu môi. Hắn chỉ hy vọng đoàn làm phim này cách xa hắn và Ảnh tử một chút. Về phần phim phóng sự gì đó có quay xong không thì phải xem đám người này có sống nổi không.
Mắt thấy ngày càng nhiều người tiếng vào đường hầm nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn lặng yên như cũ. Chung quy, mục tiêu của hắn chỉ là bắt một thành viên của Hỏa Chủng về cho Chu Nghênh Tuyết hoàn thành nhiệm vụ chứ chẳng phải đoạt tư liệu của phòng thí nghiệm gì đó.
Hiện tại, Nhâm Tiểu Túc chỉ muốn đưa Chu Nghênh Tuyết vào An Kinh tự, hoàn thành mục tiêu này là hắn thấy đủ lắm rồi.
Hơn nữa, tư liệu phòng thí nghiệm có đáng tiền tới đâu đi nữa, đám người kia muốn rời khỏi cũng phải đi ra từ con đường duy nhất này…
Cho nên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, hắn ở đây đợi quân địch mệt mỏi thì lúc “làm việc” sẽ thoải mái hơn.