Chương 537: Đông Hồ Sụp Đổ
Người của đoàn phim bắt đầu hoạt động ở ngay trước cửa đường hầm, người đi vào ngày càng nhiều, người nằm trong bụi cỏ cũng ngày càng nhiều…
Cứ thế, đạo diễn cầm microphone bắt đầu phỏng vấn đám người nằm trong bụi cỏ. Dường như đang tìm kiếm siêu phàm giả trong đám đông.
Khi đạo diễn đi ngang bên người Nhâm Tiểu Túc, có người hỏi đạo diễn:
- Sao không phỏng vấn thiếu niên khi nãy?
- Nhìn qua không quá lợi hại, vừa nhìn là biết không phải siêu phàm giả…
Đạo diễn nói.
Sau đó, đạo diễn thấy Ảnh tử cách đó không xa, vừa thấy mặt nạ bạc mà Ảnh tử mang thì hai mắt sáng lên:
- Nhanh, nhanh tới phỏng vấn hắn, nhìn qua là biết lợi hại rồi!
Nhâm Tiểu Túc nằm sấp trong bụi của cạn lời. Nguyên bản không khí đang cực kỳ khẩn trương, nay vì đoàn phim mà xen lẫn cảm giác thật là vi diệu…
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc thấy đám đại kiêu trong phòng tắm nhanh chóng chạy tới. Mắt thấy đám người chuẩn bị tiến vào đường hầm, cuối cùng Nhâm Tiểu Túc cũng nhịn không được mà lên tiếng cản họ lại:
- Trịnh Hồng Ninh, qua đây!
Trịnh Hồng Ninh thấy Nhâm Tiểu Túc thì vui vẻ chyaj tới:
- Bác sĩ, ngươi cũng tới hả, sao không vào?
Nhâm Tiểu Túc vẫy tay với đám người:
- Trước chờ một chút, quan sát trước đi.
- Có gì cần phải quan sát đâu, quan sát một hồi thì tư liệu bị người khác đoạt sạch rồi.
Trịnh Hồng Ninh nói.
Nhâm Tiểu Túc liếc hán tử:
- Dễ đoạt lắm hả? Ở đây quan sát đi, dù sao người cướp được tư liệu xong cũng phải đi ngang qua đây.
Nghe Nhâm Tiểu Túc nhắc nhở, Trịnh Hồng Ninh vỗ trán:
- Cũng đúng nha!
Trong lúc nói chuyện, người nằm sấp trong bụi cỏ chỉ sợ đã có thêm mười mấy người.
Khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy kỳ quái là từ đầu tới cuối hắn đều không thấy người của Hỏa Chủng và Kỵ Sĩ tiến vào đường hầm.
Chẳng lẽ hai tổ chức kia thấy nhiều người quá nên đã từ bỏ?
Hay nói, đúng như Nhâm Tiểu Túc nghĩ, nơi này chỉ là một âm mưu?
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng chuông tin nhắn vang lên từ trong túi quần. Hắn ngẩng đầu nhìn những người khác, chỉ thấy trong trăm người nằm sấp tại bụi cỏ có hơn 20 người đồng loạt móc điện thoại ra.
Ánh sáng từ màn hình di động chẳng khác nào đom đóm trong bụi cỏ.
Nhâm Tiểu Túc đọc tin nhắn. Nội dung tin nhắn là An Kinh tự nhắc nhở sát thủ đừng hành động thiếu suy nghĩ, ở bên ngoài đường hầm quan sát trước đã!
An Kinh tự không nói nguyên nhân nhưng tin nhắn đột nhiên xuất hiện khiến mọi người không khỏi mờ mịt
Bỗng nhiên, có người cầm di động đứng lên:
- Có di động hẳn đều là sát thủ của An Kinh tự. Ta nghĩ không phải tất cả đều là sát thủ cấp A, còn có cấp B hoặc thấp hơn. Ta cảm thấy sát thủ từ cấp B trở xuống nên liên hợp liệt sát thành viên Hỏa Chủng, như thế sẽ nắm chắc hơn vài phần. Những người có di động…
Người nói chuyện là một sát thủ cấp B đã sắp thăng lên thành cấp A. Cũng đúng, người gia nhập An Kinh tự đều sẽ có một chút dã tâm, thế nhưng tên này không nắm chắc bản thân có thể một mình giết chết thành viên Hỏa Chủng. Vì thế mới muốn giật dây mọi người cùng nhau xông lên.
Nơi này không chỉ có sát thủ cấp A, còn có một lượng lớn sát thủ cấp B bản địa. Đám người này muốn lợi dụng cháy nhà hôi của. Chung quy có tham gia tuyển chọn năm sau hay không thì chỉ cần hôm nay giết được thành viên Hỏa Chủng đều sẽ có thù lao.
Nhưng mà, lời này của đối phương như đang nhắc nhở Nhâm Tiểu Túc!
Đúng thế, nơi này có hơn hai điện thoại di động đó!
Trong lúc tên sát thủ cấp B đang nói chuyện thì một người đeo mặt nạ màu bác, đội mũ đứng dậy từ trong bụi cỏ, đi tới trước mặt hắn, đánh tên này ngất xỉu…
Khoan hãy nói tới Hỏa Chủng gì gì đó. Lần này An Kinh tự tập hợp đám sát thủ lại một chỗ, giúp Nhâm Tiểu Túc một mẻ tóm gọn…
Mặt khác, mọi người cùng nghĩ, một lời không hợp cứ thế đoạt điện thoại di động rồi?! Chẳng phải vừa bảo mọi người nên đồng tâm hợp lực liệp sát Hỏa Chủng à?
Trịnh Hồng Ninh ở bên cạnh Nhâm Tiểu Túc nhìn Ảnh tử triển khai truy sát đám sát thủ thì bỗng nhiên cảm thán:
- Nếu được làm siêu phàm giả lợi hại như thế thì tốt rồi.
Nhâm Tiểu Túc vừa quan sát chỗ ra vào đường hầm vừa khiêm tốn nói:
- Cũng không có gì lợi hại lắm.
Kết quả Trịnh Hồng Ninh nghe Nhâm Tiểu Túc nói vậy liền đáp:
- Bác sĩ, ta biết ngươi trẻ tuổi khí thịnh, nhưng thừa nhận sự lợi hại của người khác cũng là một loại tự tin đó.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì biết mình nói sai rồi. Theo bản năng, hắn tính nói lời khiêm tốn, thế nhưng quên mất Trịnh Hồng Ninh đâu biết đó là Ảnh tử của mình.
Trong chớp nhoáng, tiếng nổ vang lên từ chỗ đường hầm. Chỉ trong chớp mắt, ánh lửa cùng bụi mù chẳng khác nào bão cát phụt lên trời.
Bên trong bụi mù, khí lưu bàng bạc tỏa ra xung quanh. Có người vừa tiến vào đường hầm đã bị văng cao lên trời tận 10m!
Đoàn làm phim bên cạnh vừa vặn quay được cảnh tượng này.
Tiếng nổ cũng đánh thức mọi người trong hàng rào. Thế nhưng tiếng nổ mạnh không chấm dứt, đường hầm như sông băng nứt dần ra xung quanh.
Nhâm Tiểu Túc lẩm bẩm:
- Đường hầm sắp sập!
Vừa dứt lời, đường hầm tồn tại từ trước tai biến ầm ầm sụp đổ. Nhâm Tiểu Túc bỗng ý thức được, kỳ thật đây là kế hoạch nhằm vào An Kinh tự của Hỏa Chủng.
Nếu không sao Hỏa Chủng lại tỉ mỉ lắp đặt thuốc nổ, nháy mắt đánh sập cả đường hầm chứ.
Đông Hồ xuất hiện lốc xoáy to lớn, một lượng lớn nước nháy mắt chảy vào không gian của đường hầm. Không có bất kỳ tiếng kêu rên nào phát ra, chỉ còn âm thanh phá hủy và sụp đổ cùng thủy lưu cuồn cuộn che lấp tất cả.
Trong nháy mắt, mấy trăm sinh mạng cứ thế biến mất, nhanh như sao băng xẹt qua.
An Kim tự nhắm vào Hỏa Chủng, chỉ một tin nhắn khiến mấy trăm người can thiệp vào kế hoạch của Hỏa Chủng, khiến hành động bí mật của Hỏa Chủng trở thành trò cười trong mắt những người khác.
Thế nhưng Hỏa Chủng cũng chẳng phải kẻ ngu. Họ cũng dựa vào tin nhắn của An Kinh tự, dụng tâm kín đáo chôn cất mấy trăm siêu phàm giả dưới đáy hồ.
Vị đạo diễn kia ngây ngốc nhìn một màn này khác hẳn với những gì hắn tưởng tượng về giang hồ. Giang hồ trong mắt hắn hẳn phải là đao quang kiếm ảnh, yêu hận tình cừu.
Thế nhưng giang hồ trước mắt chỉ có hai chữ tàn khốc mà thôi.
Hắn tận mắt nhìn những người đó tiến vào hàng rào, camera cũng lưu giữ những hình ảnh cuối cùng của họ.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát, tất cả đều không còn.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ, từ đầu tới cuối hắn vẫn không thấy người của Hỏa Chủng và Kỵ Sĩ. Có lẽ An Kinh tự cũng phát hiện điểm này nên gửi tin nhắn cảnh báo.
Thế nhưng lại quá muộn.