Đế Trụ

Chương 122

Chương 122
Tô Tú.


Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Tước vị của Lưu Lăng đã dưới một người mà trên vạn người rồi. Lần này chiến công chống lại hai mươi vạn đại quân xâm lược Đại Chu phong thưởng thế nào? Thực sự điều này cũng khiến cho người ta đau đầu. Hiếu đế là một thủ trường ưu tú có thể khai thác tài năng tiềm ẩn của thủ hạ. Do đó đã đem công lao giao lại cho người cha vợ tương lai của Lưu Lăng, Quân Cơ đại thần, Kim tử quang lộc đại phu, Xu Mật Sứ, Khai phủ nghi đồng Tam ti, Tả Thừa tướng Lưu Sâm.

Thấy danh hiệu dài ngoằng đó trên đầu Lưu Sâm là biết sau khi Thượng Trụ quốc, tướng quân Thiên Sách Tô Hổ Bào bị chặt đầu cùng với Thái tử thiếu sư, Trung thư lệnh Âu Dương Nhân Hòa cáo lão hồi hương, trong Quân Cơ Xứ chỉ còn lại lão cả ngày lo lắng đề phòng. Căn bản là Đại học sỹ Tô Tú kiên định không xử lý chính vụ.

Tô Tú cũng không phải là trong sạch gì, chỉ có điều y không ngầm cấu kết cùng Hậu Chu mà thôi. Mắt thấy đồng liêu của mình từng người từng người bị vị Trung Vương đắc thắng trở về còn mang theo một thân sát khí chém đầu, Tô Tú đã hơn mười mấy ngày chưa từng ngủ một giấc ngon lành rồi. Hàng ngày y chỉ cần tỉnh dậy liền cảm thấy trên cổ mình vẫn còn có gió lạnh thổi tới, giống như quỷ đầu đao chặt đầu người đó sụp đổ dính sau gáy mình.

Vốn cho rằng nha đầu như hoa như ngọc ở Tiên Duyên Nhân Gian đó là diễm phúc mà ông trời đã ban cho mình. Bây giờ mới biết đó là Trúc Diệp Thanh có độc giết người. Ai có thể ngờ rằng một cô nương nhìn xinh đẹp, yêu kiều như vậy mà lại độc ác như thế. Một chút tiện nghi mình cũng không chiếm được còn bị ả ta tóm lấy cán. Chuyện này giống như là một nhát dao cắm vào trái tim Tô Tú, đau đớn khiến y dường như chết đi sống lại.

Y muốn tiêu trừ mối họa này, nhưng bốn người được sai đi đã chết hai rồi. Lúc này y mới biết mình đã đánh giá thấp khả năng của cô gái thanh lâu đó. Một người vô thanh vô tức có thể tiêu diệt được bốn tên sát thủ ưu tú nhất của mình, người phụ nữ như vậy chính là một con rắn độc. Một Trúc Diệp Thanh thoạt nhìn thì nghiêng nước nghiêng thành nhưng thực chất còn hơn cả rắn độc.

Trước khi Lưu Lăng trở về, Tô Tú còn không có cảm giác nguy hiểm quá lớn. Dù sao thì Thế Tông Hậu Chu Sài Vinh thiện chiến, người thống lĩnh hai mươi vạn hổ sói quân Chu, Lưu Lăng còn có thể sống sót trở về là việc không chắc chắn rồi. Nhưng lúc này Lưu Lăng không những sống sót trở về, hơn nữa còn vừa trở về đã bắt đầu đại khai sát giới. Điều này khiến cho y sao có thể yên tâm được chứ? Mỗi ngày đều như ngồi trên đống lửa, đừng nói chính vụ, mà ngay cả ăn uống y cũng không hề bận tâm tới nữa.

Lư Sâm là người thế nào? Đương nhiên có thể thấy được vài phần tâm tư của Tô Tú, chỉ là Lư Sâm cũng biết, nếu nói luận về thông minh Hiếu đế là đệ nhất thiên hạ, vậy thì Trung Vương Lưu Lăng chính là đệ nhị thiên hạ. Ngay cả mình cũng có thể thấy được trong lòng Tô Tú có quỷ, một Đế một Vương sao còn có thể nhìn không ra chứ?

Nếu bên trên từ bi, cho Tô Tú một con đường sống, vậy thì lão cũng không cần phải suy nghĩ nữa. Hơn nữa, Quân Cơ có năm trọng thần, đã giết một, đi một rồi. Nếu còn xử lý thêm một người nữa, năm người đi ba, đó cũng là Bệ hạ đánh vào thể diện mình rồi. Dù sao ban đầu ba người này là lão xem trọng, sinh ra ba phản đồ lão cũng không còn mặt mũi nào nữa.

- Tô đại nhân, sao Bệ hạ lại giao việc phong thưởng Trung Vương này cho chúng ta nghĩ? Ngài có ý kiến gì không?

Giọng của Lư Sâm rõ ràng trong vắt, kéo Tô Tú mang vẻ mặt hốt hoảng như đi vào cõi tiên trở về.

- Ách … chuyện này vẫn là Lư đại nhân làm chủ mới đúng. Bệ hạ càng tín nhiệm Lư đại nhân hơn. Tô mỗ cũng tin chắc Lư đại nhân có thể nghĩ ra được cách hay.

Tô Tú vội trả lời vài câu. Những lời này đều là lời a dua, không có chút ý nghĩa.

Lư Sâm nhíu mày, nhìn nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu của văn đàn Bắc Hán này, lão thầm mơ hồ hiện lên một ý nghĩ, đó chính là loại bỏ người này.

Lư Sâm khẽ hừ một tiếng thể hiện sự bất mãn của mình. Lời thoái thoát này của Tô Tú đã khiến cho trong lòng lão cảm thấy rất khó chịu. Lão là Tả thừa tướng, quan chính nhất phẩm. Tô Tú là Đại học sỹ, tương tự cũng là quan chính nhất phẩm. Lúc này quan văn của Bắc Hán là do hai người đứng đầu, trong thời loạn thế như này quan văn ở tại Bắc Hán cũng coi như nhận được chút sự xem trọng. Thời đại này, Bắc Hán xem như là một quốc gia dị hình, các phương pháp đều dị hình dị dạng.

Diện tích quốc thổ nhỏ, tước vị của quan lại cũng dị hình, quân chính dân chính lại càng dị hình, ngay cả điều kiện sinh tồn cũng dị hình. Bắc Hán giống như là một đứa trẻ dị hình dị dạng tìm sống trong kẽ hở, muốn sống tiếp không phải là mình ăn cho no bụng mình là được, mà phải nhìn sắc mặt của những kẻ lớn mạnh xung quanh, kéo dài chút hơi tàn.

Càng không nói tới Tây Hạ, Đại Liêu, Thổ Phiên, những nước được thiên hạ an thiên hạ trên lưng ngựa. Chính là các quốc gia ở phía nam từ trước tới giờ vẫn tuyên truyền đại quốc lễ nghi Trung Nguyên như Đại Chu, Hậu Thục, Nam Đường, địa vị của quan văn thấp đến nỗi khiến cho người ta không lên được tiếng. Có thể nói, người như Lư Sâm ở Bắc Hán làm quan là bất hạnh của lão. Bởi vì tài năng của lão tuyệt đối không chỉ là trị lý ở tỉnh. Tương tự như vậy, lão cũng là may mắn, nếu làm quan ở một nước khác, không cẩn thận sẽ thành vật hy sinh.

Giống như Ninh Hạo một lòng nguyện chết, năng lực của y không mạnh sao? Quan chức của y không cao sao?

Cho nên Lư Sâm rất quý trọng cơ hội của mình, cẩn thận bảo vệ đứa bé Bắc Hán dị hình mà lại có sức sống quật cường này. Trong lòng lão, Bắc Hắn đã chính là nhà của mình rồi.

Cử chỉ khác thường của Tô Tú, Lư Sâm có thể không quan tâm tới, nhưng về mặt chính vụ nếu Tô Tú có điều thoái thác, Lư Sâm thân là người đứng đầu trong bách quan không thể không nhắc nhở y vài câu được.

- Tô đại nhân, ngài biết ngài đang nói cái gì không?

- Hả?

Nghe câu hỏi này của Lư Sâm, Tô Tú hoảng sợ.

- Tô đại nhân.

Lư Sâm chắp tay về phía điện Cần Mẫn nói:

- Bệ hạ đã giao chuyện này cho ta và ngài bàn bạc, đây là sự tín nhiệm của Bệ hạ đối với ta và ngài. Nếu Bệ hạ giao chuyện này cho chúng ta làm, thân là thần tử thì phải dốc lòng làm việc. Tô đại nhân, mấy hôm nay hình như ngài có tâm sự gì chăng?

Thấy sắc mặt Tô Tú tái đi, Lư Sâm liền nói tiếp:

- Tô đại nhân sợ là bị chuyện nhà rắc rối mà thấy phiền sao? Chuyện này là có lý do của nó, nhưng ta và ngài thân là thần tử, nhận bổng lộc của vua, trung thành với vua. Chuyện rắc rối trong nhà nên đặt sang một bên, vẫn nên dốc hết tâm tư vào triều đình.

Tô Tú thấy Lư Sâm cố ý nói y là vì chuyện nhà phiền não, trong lòng thực sự cảm động. Mặt y đỏ bừng lên, liền khom người nói:

- Lư đại nhân, Tô mỗ thực sự là vì một số chuyện rắc rối ở nhà mà tâm phiền ý loạn, là Tô mỗ thất chức.

Mấy ngày nay của mình thực sự là có chút thất thần. Lư Sâm không thể không đoán được nguyên nhân là vì sao. Lư Sâm là thần tử được sủng ái nhất của Hoàng đế sau Lưu Lăng. Nếu Lư Sâm đã chỉ đích danh y là vì chuyện nhà mà phiền muộn, sao y lại không đoán ra đó là Lư Sâm đang ngầm nhắc nhở mình, Bệ hạ không định ra tay với mình.

Thở dài một cái, Lư Sâm nói:

- Tô đại nhân, hôm qua Bệ hạ mới nói, Tô đại nhân là trụ cột của quốc gia, là giường chiếu của triều đình. Bệ hạ tin tưởng như vậy, Tô đại nhân, Lư mỗ tin chắc ngài cũng đã hiểu được nỗi khổ tâm của Bệ hạ rồi.

Thấy Tô Tú đã hiểu ý của mình, Lư Sâm lại một lần nữa nói rõ.

Tô Tú liền vái chào nói:

- Cám ơn Lư đại nhân đã nhắc nhở.

Lư Sâm liền đỡ y lên nói:

- Tô đại nhân, mau dốc sức làm cho tốt chuyện mà Bệ hạ đã giao cho chúng ta làm đi. Những chuyện khác, tạm gác sang một bên đã.

Tô Tú hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần của mình, tiếp tục nói:

- Phong thưởng của Trung Vương quả thực là không dễ làm đâu, luận về tước vị, Trung Vương đã ở vị trí cực phẩm rồi. Luận về quan vị, Trung Vương cũng ở vị trí đứng đầu các Quân Cơ đại thần rồi. Luận về võ chức, chức vụ Đô chỉ huy sứ binh mã sáu châu của Trung Vương vẫn chưa giải nhiệm. Tiếp tục phong thưởng nữa … khó.

Lư Sâm nói:

- Công lao của Trung Vương lớn, thân phận tôn sùng, quả thực rất khó phong thưởng tiếp nữa. Nhưng Bệ hạ đã giao chuyện này xuống, chúng ta cũng không thể đẩy đi được.

Tô Tú liếc nhìn Lư Sâm, muốn nói nhưng lại thôi.

Lư Sâm biết y có lời muốn nói, do đó liền bật cười nói:

- Tô đại nhân có đề nghị gì cứ nói, nếu có gì không thỏa đáng, ta cũng không để bụng làm gì.

Tô Tú nói:

- Ý của ta là … nếu Trung Vương đã ở vị trí vị cực nhân thần rồi, chúng ta có thể đổi sang lối suy nghĩ khác, ví dụ như … Trung Vương sắp đại hôn, thân phận của Vương phi liệu có thể ….

Lư Sâm đỏ mặt lên, đề tài này không phải lão có thể trả lời được. Đại hôn của Trung Vương, Vương phi là con gái của lão Lư Ngọc Châu. Mình thân là nhạc phụ tương lai của Lưu Lăng, về vấn đề này vẫn nên tránh là hơn. Ý của Tô Tú lão hiểu, nếu thân phận của Lưu Lăng đã được tôn sùng đến cực điểm rồi, lại chỉ là dưới Hoàng đế Bệ hạ, tiếp tục phong thưởng thì chỉ có thể đối sang một góc độ khác, ví dụ như có thể cho vợ hắn một vinh dự lớn.

Lư Sâm hắng giọng, lúng túng cười nói:

- Chuyện này vẫn nên để Bệ hạ định đoạt là hơn.

Thần mắt Tô Tú sáng lên, liền nói:

- Ừ, đúng vậy, nên viết ý tưởng của ta thành tấu dâng lên, vẫn nên để Bệ hạ định đoạt.

Tô Tú đưa ra ý kiến này, chẳng qua là linh động nghĩ tới. Y đưa ra, một là muốn tỏ chút thành ý cảm ơn sự nhắc nhở vừa rồi của Lư Sâm. Hai là biến tướng thừa cơ nịnh vị Lư Sâm đương quyền này một chút. Sau này cục diện triều đình chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng có thể nhìn thấy, Lư Sâm là quan đứng đầu triều trong bách quan. Lưu Lăng là một người đứng trên vạn người, hai nhà liên hôn, triều đình Bắc Hán này chắc chắn trở thành của hai nhà bọn họ rồi.

Khối ân tình lớn như vậy không kiếm, Tô Tú chẳng phải là sẽ hối hận sao? Mặc dù bây giờ Bệ hạ chưa định ra tay với mình, nhưng rõ ràng là sẽ không còn sủng ái như dĩ vãng được nữa. Tô Tú cũng đã từng nghĩ tới chuyện mình không có viết thư qua lại với Chu Thế Tông Sài Vinh, vì sao Bệ hạ lại có thái độ lạnh nhạt với mình? Hơn nữa, Bệ hạ không động tới mình, cho thấy Bệ hạ bên trong rốt cuộc là còn chưa có chứng cứ của mình. Nhưng bị sơ hở ở chỗ nào thì Tô Tú quả thực không thể nghĩ ra được.

Đây mới là nguyên nhân khiến y lo lắng, không biết rốt cuộc Bệ hạ có nắm được bằng chứng của mình tư thông với địch hay không? Nhưng khẩu khí của Lư Sâm vừa rồi, Bệ hạ dường như là rất bất mãn với mình, song lại không định trị tội mình. Điều này khiến cho Tô Tú có chút kiên định, lại lo lắng tới cái được cái mất.

Thánh quyến của Bệ hạ e là sẽ không bao giờ giáng xuống đầu mình nữa. Tô Tú cũng hiểu, nếu muốn tiếp tục an ổn trong triều đình, Lưu Lăng và Lư Sâm là hai người cần phải nịnh bợ.

Y thấy Lư Sâm không phản đối ý kiến của mình, do đó liền viết tấu, quay người nhờ ánh đèn leo lét bắt đầu viết. Lư Sâm thực sự muốn cản lại, nhưng nghĩ con gái mình nếu không có thân phận xứng với Vương gia, khó mà tránh khỏi bị khinh bỉ, do đó cũng giả câm giả điếc

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất