Chương 148.2: Hải Lý
Còn cách chín mươi bước, Lưu Lăng mới phất tay. Binh lính đứng phía sau ba mươi giá hỏa tiễn dùng đuốc đốt kíp nổ, âm thanh phát ra như rắn độc đang thè lưỡi. Còn tám mươi bước, A Lý Á thấy khói bốc lên nhưng lại không để ý.
Bảy mươi bước, A Lý Á biết mình phải chết.
Lượt thứ nhất, mười xe hỏa tiễn gầm thét phóng tên, một nghìn hai trăm mũi tên như mưa che trời trút xuống. Bởi vì xe hỏa tiễn không thể tự bắn tên như cung thủ nên khoảng cách bắn tối đa là một trăm hai mươi bước. Mà bảy mươi bước, là nằm trong phạm vi chắc chắc sẽ bỏ mạng.
Ngay từ đầu Lưu Lăng đã không có ý định mang khuôn mặt tươi cười ra đón khách, hắn đã sớm liệu được Hải Lý chắc chắn sẽ mang binh đến hỏi tội, đem tội danh làm mất cống phẩm đặt lên đầu quân Bắc Hán, như vậy Tướng quân Hải Lý mới có thể đảm bảo được chức quan của mình đúng không? Đáng tiếc, y đã tính toán nhầm, Bắc Hán mặc dù là nước thuộc về Đại Liêu, nhưng cũng chưa đến nỗi để đại quân Khiết Đan tùy ý vây Thái Nguyên Phủ.
Những mũi tên bắn ra mang theo ánh lửa chỉ trong nháy mắt đã biến những kỵ binh đi hàng đầu thành nhím. Lang kỵ Khiết Đan lần đầu tiên đối mặt với vũ khí giết người lợi hại như vậy hiển nhiên là không hề phòng bị. Những mũi tên lao đến cực nhanh giống như đầu trâu mặt ngựa, lượt bắn này khiến quỷ dẫn đường của Địa phủ cũng không đỡ được.
Tiếng ngựa hí khi ngã nhào trên mặt đất vang lên liên tiếp, kỵ sĩ trên lưng ngựa người cắm đầy tên ngã xuống đất ngay lập tức. Mấy chục kỵ binh đi phía trước chưa kịp hô hoán gì thì đã bị bắn chết, những người ở phía sau chen chúc chạy lên muốn thu lại chiến mã cũng không kịp nữa. Ngựa đạp lên thi thể những binh lính ngã trên mặt đất, những kỵ binh chưa kịp ổn định lại không còn đồng đội che chắn phía trước nên bị tên nỏ xé gió bay đến như mưa giết sạch sẽ.
Sau một lượt bắn, năm trăm Lang kỵ Khiết Đan chỉ còn lại chưa đến hai trăm người, A Lý Á xông lên phía trước thậm chí có chết cũng không tin là trên thế gian này lại có thứ vũ khí lợi hại đến như vậy. Chiếc xe ngựa phóng hỏa kia giống như mãnh thú đến từ Địa ngục, vừa nhe răng ra liền cùng một lúc cướp đi hơn ba trăm mạng người.
Tràng diện này quả thật vô cùng chấn động, Lang kỵ Khiết Đan vẫn chưa tỉnh táo lại, quên cả chạy trốn mà chỉ sững sờ đứng giữa hai quân không biết làm sao, bọn họ vừa mờ mịt, vừa sợ hãi, vừa bi ai, cứ cưỡi chiến mã đứng xoay quanh tại chỗ không mục đích. Những người đang sống bị mãnh thú biết phun lửa kia đập tan hết can đảm, ngay cả giơ đao lên cũng không dám.
Vũ khí giết chóc lợi hại như vậy, nên xuất hiện trên chiến trường hay sao?
Hải Lý cảm thấy tim mình bị khoét ra, sau đó có một nỗi sợ hãi giống như mây đen chậm rãi nhồi vào thay thế. Cổ họng y khô khốc, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, miệng há mở nhưng lại quên hít thở.
Y nhìn thấy chỉ có mười cỗ xe ngựa phun ra lửa trong ba mươi cỗ kia, thế nhưng lại có thể cướp đi hơn ba trăm mạng người chỉ trong một lần. Nếu là ba mươi cỗ xe ngựa cùng bắn một lúc, thì cho dù vừa rồi là năm nghìn Lang kỵ tiến công cũng tuyệt đối không có ích lợi gì! Còn chưa đánh trực tiếp mà đã tổn thất hơn nửa nhân mã, trận chiến này phải đánh thế nào nữa đây?
Mà y không biết rằng trong ba mươi cỗ xe ngựa kia thì chỉ có mười chiếc là được trang bị đầy đủ, hai mươi chiếc còn lại chẳng qua chỉ là vỏ bọc, nói trắng ra thì chỉ là vật trang trí.
Nhưng mà, như thế này cũng đã đủ rồi.
Hải Lý phái thân binh hô một tiếng, gọi hồn phách của kỵ binh trở về. Y cắn chặt răng, thúc chiến mã chạy về phía quân Hán. Thân binh thủ hạ muốn ngăn cản, lại bị Hải Lý rút roi ngựa đánh cho lui xuống. Phía quân Hán, Chủ tướng dưới cờ hiệu cũng phóng ngựa xuất trận, nghênh đón Hải Lý Tướng quân.
- Ngươi là người phương nào?
Hải Lý dừng lại cách Lưu Lăng hai mươi bước, lấy roi ngựa chỉ vào Lưu Lăng ở phía xa, hỏi.
Lưu Lăng ngồi ngay ngắn trên Hồng Sư Tử, cao giọng nói:
- Hán, Trung Vương Lưu Lăng, còn ngươi là kẻ nào? Tại sao lại khởi binh xâm phạm đô thành Đại Hán của ta?
Hải Lý cả giận nói:
- Ta là Ưng Dương Lang Tướng Hải Lý của Đại Liêu, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy cờ hiệu của ta sao?
Lưu Lăng hừ lạnh một tiếng:
- Nếu là Tướng quân của Đại Liêu, chẳng lẽ ngươi lại không biết mình đang làm gì sao?!
Hải Lý cứng họng, tỉnh táo suy nghĩ lại, y cũng ý thức được mình quả thật là lỗ mãng. Bắc Hán lập quốc được hai mươi năm tuy rằng bám Đại Liêu, nhưng dù sao cũng vẫn là một quốc gia! Bất kỳ Hoàng đế của đất nước nào cũng sẽ không cho phép quân đội nước khác xuất hiện ngoài thành lũy của mình, nhất là người không mời mà tới, cho dù là đến từ liên quốc!
Bản thân y trước đó quả thật là bị lửa giận đốt đến đầu óc cũng trở nên hồ đồ rồi, chuyện này cho dù là rơi vào tay Bệ hạ Da Luật Hùng Cơ thì chỉ sợ y cũng không được ủng hộ!
Ý thức được điểm này, tâm tư Hải Lý xoay chuyển, ngồi trên lưng ngựa ôm quyền nói:
- Hóa ra là Trung Vương điện hạ. Mạt tướng truy kích bọn mã tặc cướp cống phẩm, tại sao Vương gia lại dẫn binh ngăn trở?
Tránh nặng tìm nhẹ, ngay cả võ tướng cũng hiểu được đạo lý này.
Lưu Lăng cười lạnh hỏi:
- Hải Lý tướng quân, chẳng lẽ ngươi muốn vào trong thành Thái Nguyên truy kích mã tặc sao?
Hải Lý nghẹn lời, y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Vương gia chớ trách, mạt tướng đúng là vì đuổi theo mã tặc mới chạy đến đây, nếu đụng chạm đến Vương gia thì xin được chuộc tội. Chỉ có điều, Vương gia chẳng nói chẳng rằng mà hạ lệnh bắn chết thuộc hạ của ta, chẳng lẽ không nên giải thích một chút sao?
Lưu Lăng hỏi ngược lại:
- Nếu là bổn vương lệnh cho quân mình chạy đến ngoài thành thượng Kinh truy kích mã tặc, không biết Da Luật Hùng Cơ bệ hạ sẽ chiêu đãi bổn vương như thế nào?
Không đợi Hải Lý nói tiếp, Lưu Lăng lấy roi ngựa chỉ vào y giận dữ nói:
- Là ai cho ngươi cái quyền thả binh ở biên giới nước Hán của ta? Là U Châu Nam Diện Cung Đại vương Da Luật Cực sao? Hay là Thượng Kinh Đại Liêu Bệ hạ Da Luật Hùng Cơ? Hay là Hải Lý Tướng quân muốn diệt nước Hán để tự lập?
Trong lòng Hải Lý cả kinh, bị lời nói của Lưu Lăng dọa cho cả người đều là mồ hôi lạnh. Đúng vậy, bất kể là Bệ hạ hay là Đại vương thì y đều cũng sẽ không được ủng hộ, nếu lại bị một vài người dụng tâm kín đáo gán cho tội danh nắm binh tự lập thì chẳng phải y có trăm miệng cũng khó phân bua sao? Nhị Hoàng tử Da Luật Đức Quang vốn không hòa thuận với Đại Hoàng tử Da Luật Cực, hai người gay gắt với nhau vì tranh đoạt đế vị, còn chính y là được Nhị Hoàng tử tiến cử mới có thể ngồi vào vị trí Lang tướng, Nam Diện Cung Da Luật Cực không bỏ đá xuống giếng mới là lạ! Bệ hạ liệu có tin rằng y chỉ là lửa giận bùng phát nhất thời hay không?
Mồ hôi lạnh ướt đẫm nội y, nội tâm Hải Lý lúc này thực sự là sóng cuộn biển gầm.