Chương 149
Nổi giận
Hoa Tam Lang cũng không đến huyện An Viễn, Lưu Lăng sở dĩ đề xuất phái y đến Tây Bắc luyện binh khi tham triều ở đại điện đơn giản là để che giấu tai mắt người khác, không chỉ có văn võ bá quan Bắc Hán mà ngay cả Khâm sai đại nhân Tiêu Loan luôn tự cho mình là đúng cũng bị lừa. Sau khi hắn mang theo thân binh rời khỏi Thái Nguyên liền dẫn đầu đội kỵ binh đã sớm đợi bên ngoài cách thành Thái Nguyên sáu mươi dặm và chạy đến huyện Toại Ninh. Mà xuất phát cùng lúc với hắn còn có Quý Thừa Vân, điểm khác nhau của hai bên chính là nơi xuất phát và điểm đến.
Hoa Tam Lang mang theo một nghìn kỵ binh chạy thẳng đến huyện Toại Ninh. Khi cách núi Tây Bắc không xa, Hoa Tam Lang thay vào một bộ y phục của người Đại Liêu rồi rời khỏi đội ngũ đi đến Định Châu, còn đội kỵ binh dưới sự dẫn dắt của Triệu Nhị thì mặc thường phục, chặt cây cối dưới chân núi Tây Bắc rồi tiếp tục đi về phía Toại Ninh.
Nếu Hải Lý không nổi cơn tam bành rồi giết sạch sơn tặc trên núi Tây Bắc mà chấp nhận bọn họ đầu hàng thì nói không chừng còn có thể lấy được tin tức hữu dụng nào đó từ miệng mã tặc. Đáng tiếc, sớm đã có ảnh vệ đem tư liệu và tính cách của Hải Lý đưa đến tay Lưu Lăng, Lưu Lăng lợi dụng chính là sự lỗ mãng của y!
Mà nhiệm vụ của đội ngũ do Quý Thừa Vân dẫn dắt rất đơn giản, chẳng qua chỉ là diễn trò mà thôi. Đợi sau khi Tiêu Loan và Chiêu Tiên chia binh tiến thẳng đến núi Tây Bắc, y sẽ dẫn quân xông lên tấn công đội vận chuyển cống phẩm. Dưới sự hợp tác của quân Hán hộ tống cống phẩm, Quý Thừa Vân sửa sang lại xe ngựa một chút, những thứ như tơ lụa này nọ thì phóng hỏa thiêu hủy tạo hiện trường giả, còn lương thảo và vàng bạc thì giục xe ngựa đi nhanh, một lần nữa “thành công” đánh bại viện quân mà Chiêu Tiên dẫn đầu, nhân cơ hội bắn Tiêu Loan bị thương, mà ngay cả vết thương của Tiêu Loan nặng nhẹ thế nào cũng đã nằm trong phạm vi tính toán từ trước.
Sau khi “đánh bại” Chiêu Tiên, Quý Thừa Vân chia binh thành hai nhóm, một nhóm bảo vệ phía trước cho đoàn xe vượt qua Thái Nguyên đi theo hướng đông nam thẳng đến Ứng Châu. Tuy đường xá xa xôi, lại không thể đi đường lớn, nhưng Quý Thừa Vân biết nhiệm vụ này thật ra không khó để hoàn thành. Một đội nhân mã khác buộc nhánh cây vào đuôi ngựa, xóa sạch vết bánh xe để lại rồi thẳng tiến về phía tây dụ địch.
Nhờ việc xóa dấu vết nên đoàn xe đã thuận lợi tránh được tầm mắt truy đuổi của quân Hải Lý, còn nhóm dụ địch thì lại dẫn lực chú ý của Hải Lý một lần nữa hướng đến Tây Hạ. Vốn tin chắc rằng chính kỵ binh Tây Hạ phá rối nên lần này Hải Lý càng tin tưởng vào phán đoán của mình hơn, nhưng đuổi theo một lúc lâu cũng vẫn không tìm thấy dấu vết quân binh Tây Hạ, y liền giận dữ quay trở về tiêu diệt mã tặc núi Tây Bắc.
Kế tiếp là đến lượt Lưu Lăng nổi bão, cố ý đem mười chiếc xe gắn nỏ tiễn vừa mới chế tạo xong ra hù dọa Lang kỵ Đại Liêu, mục đích là để cảnh cáo Hải Lý đừng hành động thiếu suy nghĩ, đồng thời ra một tín hiệu cho Hoàng đế Da Luật Hùng Cơ của Đại Liêu, chính là Bắc Hán cũng không phải là một quả hồng mềm mà có thể tùy tiện cầm nắm, cũng nói cho những Võ tướng Đại Liêu vẫn luôn nhắm vào Bắc Hán, sức chiến đấu của quân Hán tuyệt đối là mạnh hơn so với những gì họ tưởng tượng.
Tất cả cũng không xảy ra như Lưu Lăng dự tính. Lang kỵ dưới trướng Hải Lý bị xe nỏ tiễn bắn một lượt, bị dọa cho chết khiếp, không dám diễu võ giương oai nữa. Hải Lý bị Lưu Lăng chất vấn mấy câu nhưng không trả lời, chỉ có thể chán chường quay về Định Châu, chuẩn bị đón nhận hình phạt của Nam Diện Cung Đại vương Da Luật Cực và Hoàng đế Đại Liêu Da Luật Hùng Cơ.
Hải Lý ngầm hiểu được kết cục của mình, lập tức trở nên giận dữ lật tung núi Tây Bắc đã từng nhuốm máu một lần. Tàn phỉ trốn trong những hang động bí mật trong rừng bị quân Liêu đánh cho không kịp trở tay, máu tươi lại một lần nữa nhuộm đỏ ngọn núi. Sau khi trở lại Định Châu, y tình cờ gặp được Tiêu Loan đã trúng một mũi tên.
Vết thương của Tiêu Loan đã được băng bó kỹ, lúc này cười khổ ngồi bàn bạc đối sách với Hải Lý. Đầu tiên là viết một bản tấu tạ tội, kể lại tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra, lại thêm thắt một chút về kỵ binh Tây Hạ âm ngoan giả dối và thiện chiến như thế nào, đồng thời cũng không quên tấu một quyển lên quân thần Bắc Hán, nhưng lại chỉ dùng một câu “xảy ra xung đột với quân Hán trên đường truy kích quân Tây Hạ” để che giấu sai lầm của mình.
Đối với việc dùng từ như thế nào để sửa lại, Hải Lý không giỏi bằng Tiêu Loan. Nhìn một phần tấu chương dần hình thành dưới ngòi bút của Tiêu Loan, trong đó sai sót của hai người đều đổ hết lên đầu quân Tây Hạ và triều đình Bắc Hán, Hải Lý càng thêm khâm phục người này. Chỉ có kẻ gian dối mới có thể viết ra được những lời dối trá đó vào tấu chương một cách nghiêm túc chính khí như vậy.
Có điều Hải Lý không ngờ được, rằng sau khi Tiêu Loan về phòng mình đã thức suốt đêm soạn một phần tấu chương khác, thêm mắm thêm muối vào tội trạng của Hải Lý, sau đó thông qua một con đường đặc biệt đưa trực tiếp đến tay Nam Diện Cung Đại vương Da Luật Cực.
Tiêu Loan làm như vậy đơn giản là để tự bảo vệ mình, gã cũng không muốn chịu tội cùng Hải Lý. Cơ bản thì lần này Tiêu Loan cũng không mắc sai lầm gì, chuyện phía Bắc nước Hán có kỵ binh Tây Hạ cướp bóc gã đã thông báo cho Hải Lý, chính là Hải Lý hoàn toàn không coi chuyện quan trọng này ra gì, lại bị quân Tây Hạ đùa giỡn giống như khỉ đít đỏ.
Nếu không phải y không nhìn thấu được kẻ truyền tin là do quân Tây Hạ giả mạo mà cứ dẫn quân chạy đến Toại Ninh, thậm chí chỉ cần phái một nghìn quân ra khỏi Định Châu tiếp ứng cho quân Hán hộ tống đội vận chuyển cống phẩm thì kết cục tuyệt đối sẽ khác. Có Lang kỵ Đại Liêu tiếp viện, quân Tây Hạ không thể thuận lợi cướp cống phẩm như vậy. Đương nhiên, trong tấu chương Tiêu Loan không hề nói đến sự thật là chính gã tự chủ trương dẫn theo một lượng lớn quân Hán đi đánh núi Tây Bắc, số binh lính còn lại cũng sẽ không vì quá ít mà bị quân Tây Hạ đuổi giết đến hoảng loạn.
Nếu không phải gã dốc hết sức đuổi theo địch thì cũng sẽ không trúng mai phục của quân Tây Hạ. Năm nghìn quân Hán bị giết sạch, đầu sỏ chính là gã.
Nhắc đến quân Hán, Tiêu Loan ngẫm nghĩ một chút, rồi vẫn là miêu tả chi tiết như thế này: “Quân Hán liều chết chống cự, bất kể là binh khí hay áo giáp cũng thua kém hơn nhiều so với quân Tây Hạ, vả lại quân Tây Hạ đều vì kỵ binh, quân Hán đa số lại là bộ binh không có áo giáp, vậy nên thảm bại là không thể tránh được.”
Trong những gì gã miêu tả, năm nghìn quân Hán bị năm nghìn kỵ binh Tây Hạ đánh lén, huyết chiến đến cùng, không ai lùi bước. Thi thể năm nghìn quân Hán phủ kín mặt đất đầy tuyết, máu tươi nhuộm tuyết trắng thành màu đỏ. Còn gã thì phá tan trận địa của địch rồi đến Định Châu báo tin dưới sự bảo vệ của các võ sĩ Khiết Đan trung dũng kiên cường, mà quân Định Châu lại lấy lý do không có Chủ tướng nên không chịu xuất binh!
Tiêu Loan tin rằng nếu mật thư của mình đến được tay Nam Diện Cung Đại vương thì mặc dù gã sẽ thất sủng, nhưng giữ được mạng thì không thành vấn đề, bởi vì gã đã cố gắng hết sức có thể. Còn về việc Hải Lý sống hay chết, gã hoàn toàn không quan tâm. Đây là điểm khác nhau giữa Văn tướng với Võ tướng, luận về giết người, Hải Lý vượt xa Tiêu Loan, luận về âm mưu, mười Hải Lý cũng chưa chắc có thể làm đối thủ của Tiêu Loan.
Nhưng Tiêu Loan lại không ngờ được rằng bức mật thư này chẳng những bảo vệ tính mạng cho ga, mà thậm chí còn được Hoàng đế Đại Liêu Da Luật Hùng Cơ tán thưởng, hơn thế nữa còn gián tiếp giúp Lưu Lăng một lần.
Sau khi nhận được tin tức, Nam Diện Cung Đại vương không dám giấu giếm, lập tức phái võ sĩ thân cận nhất cưỡi tuấn mã tốt nhất mang hai phong thư này đến kinh thành. Da Luật Hùng Cơ vừa mới trở về kinh sau khi đi săn, nhìn thấy hai phong thư này thì tức giận đến lật cả bàn.
- Người đâu! Mang bảo kiếm của trẫm đến Định Châu chém đầu Hải Lý, sau đó bắt trói tên Tiêu Loan kia dẫn về kinh hỏi tội!
Võ sĩ tiếp nhận bảo kiếm còn chưa kịp ra khỏi kim trướng đã bị Da Luật Hùng Cơ gọi trở lại, ông ta tuy đang vô cùng giận dữ nhưng cũng không mất đi lý trí.
- Đưa cả hai người đó đến gặp trẫm, nhân tiện báo cho Da Luật Cực, nếu chuyện này giải quyết không tốt thì cái chức Nam Diện Cung Đại vương của hắn cũng đừng mong làm nữa!
Nói xong câu này, một tiểu tướng mặc áo giáp đầu hổ ôm quyền nói:
- Phụ hoàng, chuyện này không phải lỗi của đại ca, đều là do lũ người Tây Hạ chết tiệt giở trò quỷ, lại thêm cái tên Hải Lý bất lực không biết cách dụng binh kia, đại ca cũng không biết rõ tình hình.
Người đang nói thân cao tám thước, mặt như quan ngọc, dáng người thon dài to lớn dưới lớp áo giáp lại càng để lộ vẻ anh khí bừng bừng. Trên cằm y không có râu, ánh mắt lại trong sạch thuần khiết như trăng soi mặt nước. Người này chính là con thứ của Da Luật Hùng Cơ, Da Luật Đức Quang, năm nay mới mười sáu tuổi.
Da Luật Hùng Cơ hừ một tiếng:
- Con lại muốn làm người tốt sao, nếu trẫm không nhớ nhầm, tên Hải Lý kia là do con tiến cử đúng không?
Da Luật Đức Quang quỳ một gối nói:
- Người mà hài nhi tiến cử không sợ không chịu nhận trừng phạt, chỉ có điều việc này quả thật đại ca không làm gì sai. Định Châu cách Thái Nguyên Phủ không xa, nước Hán phái năm nghìn nhân mã hộ tống, nếu Hải Lý phái binh tiếp ứng thì tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót gì. Tội trạng trong chuyện này đều do một mình Hải Lý gây ra, hài nhi cũng khó lòng chối cãi được sai lầm này, chỉ có điều Phụ vương trách cứ đại ca là rất vô lý!
Y nói chuyện rất thẳng thắn, không bận tâm gì về Phụ hoàng của mình, chống đối lại Thiên Khả Hãn Da Luật Hùng Cơ, chủ nhân của đại thảo nguyên.
Có thể đứng nghị sự trong đại trướng của Da Luật Hùng Cơ đều là những nhân vật cao cấp của Đại Liêu, những người này đều biết rõ sự tranh đấu gay gắt giũa Đại Hoàng tử Da Luật Cực và Nhị Hoàng tử Da Luật Đức Quang. Lúc này thấy Da Luật Đức Quang chẳng những không mượn cơ hội này để bỏ đá xuống giếng mà ngược lại dốc lòng giải vây cho đại ca, trong lòng ai nấy cũng đều cảm thấy kinh ngạc. Có người thầm nghĩ, Nhị Hoàng tử lại đang giở trò gì đây? Thế nhưng phần lớn mọi người đều tỏ vẻ tán thưởng khi thấy Da Luật Đức Quang chú ý đến đại cục như thế.
Tể tướng Bắc Phủ Tiêu Thiện Thần bước ra khỏi hàng, nói:
- Bệ hạ, Nhị Hoàng tử có tấm lòng nhân hậu, xin Bệ hạ đừng trách tội. Mà Đại Hoàng tử quả thật cũng không có tội gì, đầu sỏ gây nên chuyện này mặc dù là người Đảng Hạng, nhưng nếu Ưng Dương Lang Tướng Hải Lý cẩn thận làm hết phận sự của mình thì sẽ không gây ra tổn thất như vậy, cũng sẽ không làm cho quân thần nước Hán phẫn nộ. (Chú thích 1)
Da Luật Đức Quang cảm kích thoáng nhìn qua Tiêu Thiện Thần, lúc Tiêu Thiện Thần làm như vô ý nhìn về phía mình, Da Luật Đức Quang nhìn thấy được ý tán thưởng trong ánh mắt của ông ta. Y cúi đầu không nói gì, bên khóe miệng lại gợi lên nét cười mà không ai thấy được.
Vứt bỏ một tên tiểu tốt Hải Lý, đổi lấy thanh danh chính trực độ lượng, lại đổi được sự tán thưởng của Phụ hoàng. Cuộc mua bán giá trị như thế này, Hải Lý chết cũng đáng. Tể tướng Bắc Phủ Tiêu Thiện Thần vẫn đứng sau lưng ủng hộ Nhị Hoàng tử, có vô số hành động lúc bình thường của Da Luật Đức Quang đều là do Tiêu Thiện Thần chỉ dạy. Chẳng hạn như, Bệ hạ Da Luật Hùng Cơ tự nhận là một người có thể tiếp thu ý kiến của thủ hạ, luôn khoan dung với đại thần thẳng thắn can gián, bởi vậy cho nên vừa rồi Da Luật Đức Quang mới có thể dũng cảm như vậy.
Đại Vu Việt Da Luật Mạc Ca, đệ đệ của Da Luật Hùng Cơ, địa vị của y ở Đại Liêu chỉ đứng sau Hoàng đế. Người này trước nay luôn nổi tiếng ôn hòa rộng lượng, tuy y là người một lòng kiên trì ủng hộ Đại Hoàng tử Da Luật Cực, nhưng lại cảm thấy vui vẻ vì câu nói vừa rồi của Da Luật Đức Quang. Y vẫn hy vọng mấy huynh đệ Da Luật Cực cũng có thể chung sống hòa thuận giống như y và ca ca Da Luật Hùng Cơ. Tuy Da Luật Đức Quang vẫn thường làm một số chuyện bất lợi sau lưng Da Luật Cực, nhưng lần này lại làm rất đúng. (Chú thích 2)
Da Luật Mạc Ca chắp tay nói với Da Luật Hùng Cơ:
- Bệ hạ, thần thấy hiện tại quan trọng nhất không phải là truy cứu xem ai là người chịu tội, mà là xử lý mối quan hệ cứng nhắc với nước Hán như thế nào. Nước Hán tuy rằng nhỏ yếu, nhưng lại là ván cầu và trợ lực cho Đại Liêu ta xuôi nam dẹp yên Trung Nguyên, không thể xem nhẹ.
Tránh nặng tìm nhẹ?
Da Luật Đức Quang cúi đầu mỉm cười, y vừa học được một chiêu mới.
Chú thích 1: Nước Liêu chia làm Nam Phủ và Bắc Phủ, mỗi phủ có một Tể tướng, địa vị cao hơn một chút so với Đại vương hai viện Nam Bắc. Tể tướng Bắc Phủ là do người được chọn ra từ Hậu tộc đảm nhiệm, còn Tể tướng Nam Phủ thì do thành viên Hoàng tộc đảm nhiệm.
Chú thích 2: Vu Việt, là chức quan cao nhất trong thời kỳ các bộ lạc liên minh với nhau. Sau khi lập nước, Đại Liêu vẫn giữ lại cách xưng hô này, nhưng thực tế thì không đảm nhận chức trách gì, là danh xưng cao quý nhất chỉ sau Hoàng đế.