Chương 150
Người hiểu hạ quan
Trung Vương vốn đã lên kế hoạch đại hôn kết quả lại bị trận sóng gió tuế cống làm trì hoãn. Hải Lý mang theo năm nghìn Lang Kỵ chạy đến ngoài thành Thái Nguyên gây sự khiến cho nhiều người căm phẫn, tuy rằng Trung Vương đã hạ lệnh bắn chết ba trăm Lang Kỵ xung kích, nhưng dù sao cũng là bị người đến trước cửa nhà khi dễ, cho nên khó tránh trong lòng mỗi người đều ôm hận.
Quốc gia quốc gia, kỳ thực “quốc” chính là một đại gia đình. Trong một gia đình đông thành viên, giữa các huynh đệ tỷ muội thường có những mâu thuẫn xích mích, thậm chí là thù địch. Nhưng điều này không chứng minh khi kẻ khác đến nhà ức hiếp tất cả mọi người sẽ lạnh nhạt bỏ mặc, tuy rằng ngẫu nhiên cũng xuất hiện vài hạng dẫn sói vào nhà hoặc là cặn bã cam chịu sự xâm lược, nói tóm lại khi phải đối mặt với kẻ thù bên ngoài thì chúng huynh đệ tỷ muội vẫn là đồng tâm hiệp lực.
Đều nói lão bách tính ngu dốt không hiểu chính sự, trên thực tế đó là do người cầm quyền cố kỵ, không dám để dân chúng tiếp xúc quá nhiều với chính sự, nếu không bất kỳ người chấp chính nào cũng sẽ không quá thoải mái. Nhưng vào những lúc ngoại địch đến cửa nhà ức hiếp, dân chúng mới chính là người ái quốc hơn cả những kẻ cầm quyền.
Đại nhân cả triều đối mặt với tình trạng hà hiếp của Đại Liêu, đến cái rắm thả cũng không ra, chỉ biết lo lắng cho con đường làm quan và an nguy sinh tử của mình, những kẻ làm quan đều có thiên hướng không có tâm huyết. Dù sao thì mặc kệ là ai thống trị, đổi người ngồi trên ngai rồng, chẳng phải đều cần người làm quan sao? Cùng lắm thì quay đầu quy phục minh chủ mới mà thôi, quản kẻ làm Hoàng đế là họ Lưu hay họ Da Luật?
Đám quan viên cùng triều này, nhất là những tên quan văn đầy bụng kinh luân cả ngày chi, hồ, giả, dã bây giờ chỉ biết ngậm miệng như hến, so ra biểu hiện của dân chúng càng nhiệt tình như lửa và hăng hái ý chí chiến đấu. Các thanh niên cường tráng trong dân chúng Thái Nguyên Phủ tự phát tổ chức đến trước cửa Thái Nguyên Phủ thỉnh nguyện, tất cả mọi người đều tình nguyện cầm lấy vũ khí chống cự giặc ngoại xâm.
Trong số người này phần lớn là dân chạy nạn từ phương Bắc tới, đã chịu đủ sự bức hiếp của dân Khiết Đan, nhà mất, thân nhân không còn, bọn họ đã chẳng còn gì lưu luyến nữa. Chỉ cần cho bọn họ một thanh hoành đao, bọn họ dám liều mạng nghênh đón thiết kỵ Đại Liêu tiến công. Cảm xúc của đám dân chúng kích động một cách lạ thường, ngay cả trước cửa nha môn Thái Nguyên Phủ cũng có không ít người phất chiến kỳ Đại Hán yêu cầu được tòng quân ra sức vì nước.
Chúng võ tướng bị sự nhiệt tình của dân chúng kích thích đến quên hết tất cả, đều yêu cầu mượn cơ hội này thoát khỏi sự khống chế của Đại Liêu, để Đại Hán có thể chân chính được xưng là một quốc gia độc lập, nếu chẳng may bị thiết kỵ Đại Liêu đánh vào, cùng lắm thì lấy cái mạng già đánh một trận đồng quy vu tận thôi, có gì đáng sợ.
Lúc này, ở trong mắt bọn họ, bốn mươi vạn Cung Trướng quân bách chiến bách thắng được trang bị đến tận răng, cùng với một trăm hai mươi vạn binh Kinh Châu của Đại Liêu chẳng qua là gà đất chó kiểng, căn bản không đáng để kiêng kị.
Trái ngược với sự lạnh nhạt của các quan văn, chúng võ tướng hừng hực lửa nóng, tình huống này khiến cho cả Hiếu Đế và Lưu Lăng dở khóc dở cười. Các vị đại nhân này sao mà dễ bị hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng như vậy? Chẳng lẽ không nhận ra được điểm bất thường gì trong sự việc này hay sao?
Từ không khí sôi sục của đám dân chúng trên đường Lưu Lăng ngửi được hơi thở bất an, đám dân chúng càng hăng hái, hắn càng cảm giác được rõ ràng có một bàn tay tội ác đang giật dây kích động dân chúng. Người dân ái quốc không có gì đáng trách, thế nhưng tụ chúng vây trước chính phủ nha môn, kháng nghị triều đình không biết chống cự hành vi dã man của Đại Liêu, thúc giục triều đình phái binh khai chiến với Đại Liêu, đây chỉ thiếu một mồi lửa, là có thể triệt để châm đốt lòng phẫn nộ của dân.
Một khi lửa giận bị đốt lên, đám dân chúng sẽ tự phát tổ chức Nghĩa quân đi khai chiến với Đại Liêu, hoặc là tạo phản, phủ định sự thống trị của Hoàng tộc Lưu thị, khó mà biết được.
Lưu Lăng phái Ảnh vệ xâm nhập vào trong đám dân tụ tập trên đường lớn nghe ngóng điều tra, quả nhiên phát hiện ra tại mỗi nơi dân chúng tụ tập đều có mấy kẻ đứng ở chỗ cao không ngừng cổ động ý chí chiến đấu trong dân. Chỉ cần là nơi có nhiều người, ắt có những kẻ căm phẫn trào dân dẫn dắt mọi người hô hào khẩu hiệu xuất binh.
Dưới sự dẫn dắt của những kẻ giật dây, đám dân chúng đã bị tẩy não quên sạch thực lực quân sự của Đại Liêu quốc hùng hậu cỡ nào, quên sạch Bắc Hán đã suy nhược đến mức nào. Tất cả mọi người cảm thấy có dũng khí là có thể chiến thắng hết thảy gian nan hiểm trở, bất kể kẻ địch hùng mạnh nhường nào cũng ngăn không được sự đồng tâm hiệp lực chống địch của mọi người. Dưới sự ăn nói khéo léo của những kẻ giật dây, đại quân lên đến triệu người của Liêu quốc bị nói thành không đáng một đồng, dường như chỉ cần mọi người thổi một hơi là có thể thổi cho triệu đại quân Liêu quốc ngã trái ngã phải, chạy trối chết.
Cùng lúc Lưu Lăng lệnh cho Ảnh vệ dưới tay không ngừng thu thập tình báo từ trong dân, Hiếu Đế cũng ra lệnh cho Kỳ Lân Vệ bắt đầu điều tra là ai cố ý kích động dân tâm. Bất kể Lưu Lăng hay Hiếu Đế đều đang lo lắng một chuyện, một khi đám dân chúng không kiên nhẫn chờ đợi triều đình tuyên bố khai chiến cùng Đại Liêu, chỉ e lửa giận không nơi giải phóng đang dâng trào trong đám dân sẽ chuyển dời đến triều đình. Chờ khi ngọn lửa căm phẫn trong lòng dân thiêu cháy đủ vượng rồi, chỉ cần có người đứng ở nơi cao hô hào một tiếng, khó đảm bảo sẽ không hợp thành một đội ngũ ở Thái Nguyên đảo điên chính quyền Đại Hán.
Ngửi được mùi vị âm mưu, Hiếu Đế và Lưu Lăng đều khẩn cấp hành động, tranh thủ tìm ra độc thủ đứng sau màn trước khi đám dân chúng bị cổ động triệt để. Suy xét đến sự an toàn, người của Bát Môn Tuần Sát Ti và nha dịch Thái Nguyên Phủ gần như dốc toàn bộ lực lượng, cả ngày đều ở trên đường phố tuần tra.
Tuy nhiên Lưu Lăng nghiêm lệnh bọn họ, trừ phi có người có ý gây rối nếu không không được đánh chửi xua đuổi dân chúng. Mệnh lệnh như vậy ban xuống đến Hiếu Đế cũng không lý giải được, nhưng từ sự tín nhiệm của y đối với Lưu Lăng nên không ra mặt can thiệp. Chính Nhạc Kỳ Lân cũng không có khả năng ngồi yên trong nha môn Bát Môn Tuần Sát Ti, gã mang theo đám sai nha thủ hạ chia thành mười sáu đội, mỗi đội năm mươi người tuần tra qua lại không gián đoạn trên đường phố. Tự gã đích thân dẫn theo một đội thi hành nhiệm vụ trên đường cái trước phủ Trung Vương.
Lưu Lăng ở trong thư phòng nghe báo cáo của Triệu Đại, căn cứ theo điều tra của Ảnh vệ, quả thật phát hiện có kẻ mưu đồ cổ động dân chúng tạo phản. Những kẻ này ngày thường sẽ thâm nhập vào trong dân chúng trên các con đường phố tổ chức biểu tình, cổ động dân chúng, đồng thời cố ý chĩa đầu mâu về hướng triều đình.
Trải qua sự quan sát của Ảnh vệ, những kẻ này chia làm vô số tiểu đội, hoặc ba năm người, hoặc một hai người, từ sớm tinh mơ đã xuất hiện trên đường, đầu tiên là tách ra hành động hô lớn khẩu hiệu để hấp dẫn lực chú ý của dân chúng, sau khi đám người tụ tập lại thì liền hữu ý vô ý mà dẫn dắt dư luận của người dân, quá trình diễn ra tất nhiên là trước mắng Đại Liêu khinh người quá đáng, sau khi đã dấy lên lửa giận trong dân rồi thì thường sẽ chuyển dời đề tài về hướng triều đình yếu đuối ra sao.
Mà mỗi lần có các sai nha tuần tra đi qua, những kẻ này sẽ lẫn vào trong đám người, mượn dân chúng làm tấm chắn để tránh né tầm mắt phóng tới của các sai nha. Vài ngày trước những kẻ này chỉ hành động vào ban ngày, khi trời sẩm tối thì sẽ chia đường ẩn giấu tung tích, nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, những kẻ này ngay cả buổi tối cũng không nhàn rỗi, phân công nhau dẫn người đến trước cửa các nha môn hoặc là cửa nhà quan to trong triều đình gây rối.
Lưu Lăng nghe xong báo cáo của Triệu Đại liền gật gù:
- Xem ra bọn chúng cho rằng thời cơ đã chín mùi rồi, chỉ sợ không quá mấy ngày nữa sẽ cổ động dân chúng khởi nghĩa vũ trang.
Triệu Đại nói: - Theo thuộc hạ quan sát, những kẻ này có tính tổ chức hết sức nghiêm mật. Sau mỗi lần biểu tình dẫn dụ dân chúng, đều sẽ từ nhiều đường lối khác nhau rút lui. Hơn nữa lộ tuyến của bọn chúng tuyệt không có quy luật, rất khó có thể căn cứ mà tra ra được sào huyệt của chúng đặt tại nơi nào. Tuy nhiên qua nhiều ngày thuộc hạ cũng đã phát hiện ra một điểm, giữa một nhóm người dường như cũng không nhận ra nhau, như vậy bọn chúng khẳng định phải thông qua một phương thức nào đó để phân biệt.
Lưu Lăng nói: - Sự tình đã tiến triển đến mức không thể lơ là, đoán chừng bên phía Bệ hạ cũng sẽ có hành động. Như vậy đi, vì tránh để Ảnh vệ bị lộ ra, ngươi đi gọi Nhạc Kỳ Lân đến đây, ta sẽ an bài hắn dẫn người phối hợp cùng ngươi.
Ngẫm nghĩ sau, Lưu Lăng tiếp tục phân phó, nói: - Huynh đệ Nhiếp Nhân Vương sẽ đi trước hiệp trợ ngươi, tốt nhất là có thể theo dõi tìm ra hang ổ của đám người kia, một mẻ bắt hết. Nếu tùy tiện hành động bắt lấy mấy tên tiểu lâu la cổ động trên đường, sẽ chỉ rút dây động rừng vuột mất kẻ độc thủ đứng sau màn.
Triệu Đại gật đầu nói: - Thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ đã phái đi toàn bộ ngân y ảnh vệ bám đuôi, chỉ cần chăm chú quan sát, tất có thể tìm được nơi bọn chúng thương thảo hoặc tụ hội.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút rồi nói: - Giữa bọn chúng không nhận ra nhau, nếu đổi là ta tổ chức, tất nhiên sẽ để lại trên thân thể bọn chúng thứ gì đó để chứng minh thân phận, ngươi hãy phái người quan sát kỹ quần áo trên người những kẻ đó, trên cánh tay, hoặc là giày, mũ, thậm chí là cách búi tóc, động tác tay... bất cứ cái gì có điểm chung!
Triệu Đại khom người nói: - Thuộc hạ đi an bài.
Lưu Lăng ừ một tiếng, nói: - Ngươi đi trước đi, có chuyện gì trực tiếp đến thư phòng tìm ta, nếu ta không có đây, ngươi hãy ở trong thư phòng chờ ta trở lại. Còn nếu có tình huống khẩn cấp, ngươi lập tức nghĩ cách mang tin tức truyền vào trong cung.
Triệu Đại ứng tiếng, sau đó xoay người men theo mật đạo lui ra ngoài.
Triệu Đại vừa đi, quản gia lão Ngô từ bên ngoài tới báo cho Lưu Lăng, trong cung có người đến, mời Vương gia nhanh chóng vào cung, Bệ hạ có chuyện quan trọng cần thảo luận cùng Vương gia. Lưu Lăng lên tiếng, cũng không kịp thay quần áo, dẫn theo mười mấy thân binh cưỡi ngựa tới bên ngoài cửa cung cấm. Sớm đã có tiểu thái giám chờ ở cửa, thông báo với Lưu Lăng trực tiếp đến trị phòng của Quân Cơ Xứ gặp Bệ hạ.
Khi Lưu Lăng đuổi tới Quân Cơ Xứ, bên trong phòng Quân Cơ không bao lớn đã có mấy người. Bao gồm đương kim thiên tử Hiếu Đế Lưu Trác, lão Tể tướng Lư Sâm, Lễ bộ Thượng thư Hầu Thân, Hình bộ thượng thư Bùi Hạo bốn người hiển nhiên đã tới từ sớm. Từ sau khi Trung thư lệnh Âu Dương Nhân Hòa từ quan, lão Tể tướng Lư Sâm vốn còn bị cản tay cản chân, nay đã chân chính trở thành người đứng đầu bách quan danh xứng với thực. Vả lại nếu luận về lòng trung đối với Hán thất, Lưu Lăng biết Lư Sâm tuyệt đối không hề thua kém mình.
Về phần hai người khác, Lễ bộ Thượng thư Hầu Thân, Hình bộ Thượng thư Bùi Hạo trên cơ bản xem như đã được quyết định sẽ được bổ khuyết vào vị trí đại thần của phòng Quân Cơ. Bản thân Lưu Lăng đứng đầu chúng quan Quân Cơ Xứ, có thể nói những người có mặt ở đây đều là thân tín của Hiếu Đế, chẳng qua năm người của Quân Cơ Xứ lại thiếu độc Đại học sĩ Tô Tú, điều này dĩ nhiên dẫn tới sự xem trọng của Lưu Lăng.
Trong giây lát, lòng Lưu Lăng ngời sáng!
Xem ra Bệ hạ muốn mượn chuyện có người ý đồ mê hoặc dân chúng tạo phản mà khai đao với một số đại nhân vật!
Bắt đầu từ giờ Tuất tuyết rơi càng lúc càng lớn, vốn chỉ là những bọt tuyết bị gió thổi bay tán loạn, khi tới giờ Hợi bông tuyết rơi đã lớn như sợi lông ngỗng. Đây là trận đại tuyết thứ hai của mùa đông năm nay, mặc dù nó chẳng khác một trận tai họa ập tới với nạn dân thiếu áo thiếu ăn, nhưng nếu suy xét đến canh tác mùa xuân sang năm, trận đại tuyết này sẽ có thể giảm bớt tình trạng hạn hán gay gắt của Đại Hán, quả là làm người ta phấn khởi.
Lưu Lăng một thân phủ đầy tuyết đẩy cửa vào phòng Quân Cơ, hơi ấm trong phòng lập tức ùa tới. Hắn trước tiên hành lễ với Hiếu Đế, còn chưa đứng lên, Hình bộ Thượng thư Bùi Hạo đã bước nhanh tới giúp phủi tuyết đọng trên người Lưu Lăng, chút tuyết còn vương lại trên thân hai người nhanh chóng tan thành nước. Hiếu Đế ngồi ở đầu giường lò cười ha hả, nhìn Lưu Lăng và nói: - Chỉ còn thiếu mỗi đệ, đại nhân vật luôn đến lúc cuối cùng mới chịu xuất hiện.
Lưu Lăng vừa cởi áo khoác ngoài vừa kháng nghị: - Bệ hạ từ Thừa Tiên điện đến đây có bao xa đâu, còn vi thần phải phóng ngựa chạy mất một nén nhang mới tới được cửa cung, sau lại phải chạy một đoạn dài từ cửa cung.
Lễ bộ Thượng thư Hầu Thân cười nói: - Nếu nói vậy, hạ quan chẳng phải là còn vất vả hơn Vương gia ư? Nhà của hạ quan so với phủ của Vương gia còn cách xa Hoàng cung một chút đấy.
Lưu Lăng lườm y một cái, cười mắng: - Đồ a dua, im miệng cho ta. Ta dám đánh cuộc con khỉ nhà ngươi căn bản không có về phủ của mình, nói không chừng còn đeo theo Bệ hạ ăn chực cơm chiều ấy chứ.
Hầu Thân cười nói: - Người hiểu hạ quan chỉ có Trung Vương điện hạ.