Chương 207: Ta đã nói không đánh hắn (1)
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Mau buông tay!"
"Mau buông Trương đại thiếu gia ra!"
"Đây là kiểu tố chất gì vậy!"
Mấy nam mấy nữ đi theo Trương Minh Hải lập tức kêu lên, mà một màn tranh cãi ầm ĩ bên này rốt cục cũng thu hút sự chú ý của những người khác, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, ngay cả nhân viên đài truyền hình đang làm việc trên đài cao cũng không ngoại lệ.
Nhưng vừa nhìn, người bọn hắn nhìn thấy đầu tiên cũng không phải Hạ Chí và Trương Minh Hải, lực chú ý của bọn hắn lập tức rơi xuống trên người Thu Đồng.
Kinh diễm!
Đây là cảm giác của nam nhân.
Đố kị!
Đây là cảm giác của nữ nhân.
Thu Đồng vốn là loại mỹ nữ gần như có thể khiến tất cả nam nhân ở đây cảm thấy kinh diễm, mà nữ nhân thì lại ghen tị, cứ việc thật ra nơi này cũng không ít mỹ nữ, nhưng theo Thu Đồng xuất hiện, những mỹ nữ này lập tức thất sắc.
"Hạ Chí, nghe nói ngươi là giáo viên thể dục, ta vốn tưởng Thu Đồng thích ngươi, hẳn ngươi phải khác với những giáo viên thể dục khác, nhưng hiện tại xem ra, ngươi không khác gì những giáo viên thể dục còn lại." Trương Minh Hải lại có vẻ rất bình tĩnh như cũ, trong giọng nói có trào phúng nhàn nhạt, "Ngươi không thể dùng thủ đoạn văn minh để đối mặt với đối thủ cạnh tranh của ngươi sao?"
Những lời này của Trương Minh Hải rốt cục cũng dời sự chú ý của những người khác từ trên người Thu Đồng đến đây, mà sau đó, mọi người lập tức hiểu rõ, thì ra mỹ nữ này chính là vị băng sơn hiệu trưởng Thu Đồng của trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Hiện tại trường trung học phổ thông Minh Nhật rất nổi tiếng, mà thân là hiệu trưởng, Thu Đồng cũng không ngoại lệ, trên internet và đủ loại truyền thông đều xuất hiện tin tức liên quan tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà ảnh của Thu Đồng cũng thuộc loại có thể nhìn thấy ở bất kỳ nơi nào. Mới vừa rồi mọi người chỉ là không thể lập tức nhận ra. Mà sau khi có Trương Minh Hải nhắc nhở, đương nhiên mọi người lập tức nhận ra Thu Đồng, còn có Hạ Chí đang túm lấy cổ áo Trương Minh Hải.
"Làm vậy là muốn đánh nhau sao?"
"Hình như là vậy."
"Nghe nói trước đây Trương đại thiếu gia từng theo đuổi Thu Đồng, dường như hiện tại hắn ta vẫn muốn đuổi theo nàng..."
"Hạ Chí thật không có tố chất, ta đã xem tin tức về hắn, hắn động một chút lại đánh người..."
"Thật không biết vì sao Thu Đồng lại thích loại người như vậy..."
"Đúng vậy, xem Trương đại thiếu gia người ta, bị người níu lấy áo vẫn có phong độ như vậy, Hạ Chí hoàn toàn không cùng đẳng cấp."
"Ta không tin Hạ Chí thật dám đánh người ở chỗ này, đây là nhà của Trương đại thiếu gia đây."
Một đám người ở chung quanh nghị luận ầm ĩ, không ít người còn thầm khinh bỉ Hạ Chí, mà dường như Trương Minh Hải cũng nhận được hảo cảm của không ít người, thậm chí mọi người còn cảm thấy Trương Minh Hải và Thu Đồng rất xứng đôi, một anh tuấn tiêu sái phong độ nhanh nhẹn, một xinh đẹp phi phàm khí chất xuất chúng, đặc biệt hai người đều là người có tiền, thật sự là môn đăng hộ đối trai tài gái sắc trời sinh một đôi.
"Khi nam nhân khác muốn cướp bạn gái ta, nếu ta còn có thể đồng ý cạnh tranh công bằng gì gì đó, chắc chắn là đầu óc ngập nước." Giọng nói lười biếng của Hạ Chí vang lên, "Ngươi dám đến đào góc tường của ta ngay trước mặt ta, nhưng lại cảm thấy mình có tố chất, đây tuyệt đối là đầu óc bị nước vào. Mà lại, ngươi còn cảm thấy ngươi có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của ta, điều này nói rõ một vấn đề, đó chính là, nước trong óc ngươi chưa đủ nhiều."
Nói đến đây, giọng nói của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Chỉ loại hàng như ngươi, có tư cách gì làm đối thủ cạnh tranh của ta?"
Bốn phía một mảnh xôn xao, đây là lời gì vậy? Hắn chỉ là một giáo viên thể dục, cho dù bạn gái hắn là Thu Đồng, hắn cũng chỉ là một giáo viên thể dục, thế nhưng người ta là Trương gia đại thiếu! Phải biết rằng dù là ở thành phố Thanh Cảng, phụ thân Trương Minh Hải cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù không phải thủ phủ nhưng tuyệt đối có thể xếp trong danh sách thập đại phú hào, mà bản thân Trương Minh Hải, nghe nói mấy năm nay hắn ta phát triển cũng rất tốt, một giáo viên thể dục như Hạ Chí lại nói người ta không đủ tư cách làm đối thủ cạnh tranh của hắn?
Nói đầu óc người khác vào nước, nhưng hắn mới thực sự là người đầu óc vào nước đi?
"Hạ Chí, điều này chỉ có thể nói rõ một việc, ngươi không dám cạnh tranh với ta." Trương Minh Hải vẫn biểu hiện rất bình tĩnh như cũ, "Ta nghĩ, ngươi nên từ bỏ đi, bởi vì hành động thế này chỉ thể hiện ra tố chất của ngươi rất thấp. Vốn dĩ, đối với ta, đây là chuyện tốt, nhưng ta không hy vọng Thu Đồng vì ngươi mà mất hết mặt mũi..."
Không hề nghi ngờ, trong mắt người khác, biểu hiện của Trương Minh Hải lúc này quả thực là không chê vào đâu được, cho dù dưới tình huống này, hắn vẫn có thể biểu hiện phong độ tới như vậy, hơn nữa đã tới tình cảnh này rồi vậy mà hắn còn đang suy nghĩ cho Thu Đồng, đúng là tương đối khó có được.
Mà vừa so sánh ra, Hạ Chí lại càng có vẻ thô lỗ, không hề có tố chất, mọi người càng bắt đầu cảm thấy không đáng cho Thu Đồng, trước đó có mấy nữ nhân đố kị Thu Đồng, lúc này lại có thể bắt đầu đồng tình với Thu Đồng, lớn lên xinh đẹp như thế, lại tìm một người bạn trai chẳng ra gì.
Cũng có người cảm thấy kỳ quái, vì sao Thu Đồng đang đứng bên cạnh lại không có chút phản ứng nào?
Thật ra cũng không phải Thu Đồng không có phản ứng, trong lòng nàng đang có chút căm tức đây, tên Hạ Chí khốn nạn này, đã nói tốt không đánh người, thế mà chỉ nháy mắt đã ra tay, cho dù hắn muốn đánh người thật nhưng không thể đổi thời gian khác, đổi địa điểm khác sao?
"Ta sẽ thả ngươi ra." Giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa, mà vừa nói xong, hắn lại túm lấy cổ áo của Trương Minh Hải, giơ cả người Trương Minh Hải lên.