Chương 296: Không Đủ Dược Liệu
Khi truyền xong, kim sắc tiểu hạc hoá thành quang điểm rồi biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo phấn khởi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ vẫn lợi hại như vậy, nhanh như vậy đã nghiên cứu ra cách trị liệu ôn dịch. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lẩm bẩm: "Nếu để ta nghiên cứu sớm hơn, ta cũng có thể nghiên cứu ra đan dược trị liệu ôn dịch." ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cầm bút lông ghi lại phương thuốc trên giấy, viết xong đặt bút xuống, cầm phương thuốc đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vội vàng chạy theo kêu to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này! Sư huynh, đợi ta với. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Mười dặm ngoài Hắc Giác thành, vô số tòa cung điện rộng rãi tọa lạc, ba cái lỗ phía trên đại điện đã được sửa sang phục hồi, ba người Hồng công công cũng đã trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi trưa, ba người ngồi đối diện nhau trong đình viện không nói lời nào, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào ba người, nhưng cả ba đều không cảm nhận được chút ấm áp, sắc mặt người này khó coi hơn người kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Không Huyền từ bên ngoài đi vào, bóng dáng vụt vào trong đình nghỉ mát, cúi đầu nói nhỏ vào tai Lôi Bằng. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công bên cạnh nhíu mày, nói sắc bén: ͏ ͏ ͏ ͏
- Điều này không thể. Dược Vương muốn trị liệu ôn dịch còn cần phải có đại dược cực trân quý. Hắn muốn chỉ dựa vào dược vật phàm tục để loại trừ ôn dịch, điều này tuyệt đối không thể! ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng ngẩng đầu nhìn Hồng công công, trầm giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồng công công, nghe lén chính là đánh mất thân phận đại cao thủ Tứ giai. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công cười khà khà: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạp gia chỉ là một lão thái giám thì có thân phận gì? Ngược lại là các ngươi, một người đường đường là chủ giáo của Thánh đường, một người là phó Ti tọa Tài Quyết ti! Bây giờ giống như chó nhà có tang bị dọa sợ vỡ mật, thật sự là tăng thể diện cho Thánh Đường! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hừ... ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng hừ lạnh, khí tức kinh người tản ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Hồng công công lạnh lùng, ngón tay vuốt một lọn tóc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lôi Ti tọa muốn động tay với ta sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Hải Siêu đập tay lên bàn, bất mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, ta biết hai vị đều không vui, nhưng bây giờ không phải lúc nội đấu. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Không Huyền hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuốc kia thực sự có hiệu quả? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Không Huyền kính cẩn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã có bệnh nhân uống qua thuốc, quả thực có chuyển biến rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công và Lôi Bằng đều im lặng. Vậy mà hắn thực sự đã tìm ra cách loại trừ ôn dịch! ͏ ͏ ͏ ͏
Một Hồng giáp cấm vệ từ bên ngoài chạy vào, sau khi bước vào đình nghỉ mát, quỳ “phịch” một gối xuống, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Công công, có tin tức từ thám tử bên trong thành truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công nheo mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cứ nói thẳng! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người Lôi Bằng và Hải Siêu đều nhìn về phía cấm quân, hy vọng có thể nghe được tin tức khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân kính cẩn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mật thám báo tới, vừa rồi binh sĩ trong thành được phái đi phát dược vật quy mô lớn... ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công trực tiếp hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiệu quả thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm vệ dừng lại, lập tức nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồi Hồng công công, hiệu quả của thuốc rất tốt. Theo mật thám thăm dò, nghe nói thuốc này có thể chữa khỏi cho bệnh nhân ôn dịch chỉ trong ba ngày. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Hồng công công lập tức thay đổi. Ba ngày là có thể chữa khỏi cho bệnh nhân, hiệu quả này vượt ngoài dự liệu của hắn. Há chẳng phải nói chưa đến vài ngày là có thể loại trừ ôn dịch. ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân ngập ngừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mật thám truyền tin nói, trong thành thiếu dược vật trầm trọng, thỉnh cầu cấm quân điều phối dược vật vào thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công xua tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi lui xuống trước đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân đứng dậy, cung kính lui ra ngoài viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công nói với vẻ mặt tươi cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lôi Ti tọa, thám tử của các ngươi thăm dò không đủ cặn kẽ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng hừ lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Liễu chỉ là chưa kịp nói xong mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công khó chịu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho dù hắn tìm được cách chữa khỏi thì làm sao, dược vật thiếu hụt, Tạp gia xem hắn còn cách nào khác? ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng coi khinh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây có là vấn đề gì, hắn có thể điều động dược vật từ bên ngoài thành vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngón tay của Hồng công công quấn vòng quanh sợi tóc bên tai, giọng râm ran: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn nói có thể trị hết, tạp gia sẽ cho hắn thời gian. Nhưng để bảo đảm an toàn cho bách tính còn lại của Khánh quốc, cấm quân phong kín thành, một người cũng đừng hòng ra vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Hải Siêu chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lẽ nào Hồng công công không hy vọng ôn dịch được loại trừ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công nói khẽ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như là trước khi bệ hạ ra lệnh, hắn muốn trị liệu ôn dịch, tạp gia cũng sẽ đi cùng hắn, thậm chí có thể trợ giúp một chút sức lực. Nhưng bệ hạ đã hạ lệnh đốt thành, hắn lại chữa khỏi ôn dịch, đây há chẳng phải đang hủy hoại thể diện của bệ hạ sao? Bệ hạ là miệng vàng lời ngọc, không thể sai được! Nếu như có sai thì đó chính là thiên hạ đã sai, thân làm nô tài phải phụ trách cải chính trở lại, thuận theo ý của bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏