Dị Thế Đạo Môn

Chương 331: Bình Định Phương Bắc

Chương 331: Bình Định Phương Bắc
Khánh Đế vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cười hì hì đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sinh mệnh thạch tất nhiên là dùng sinh mệnh để tạo thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này đơn giản thôi, trong mười vạn dặm lãnh thổ của trẫm, bách tính đếm không hết, không bao giờ thiếu sinh mệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cung kính thi lễ, nhếch miệng nở nụ cười độc ác, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy vi thần xin chúc mừng bệ hạ trước, chúc bệ hạ trường sinh bất lão, sống lâu vạn tuổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế cao hứng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm phong ngươi làm quốc sư, trước tiên giải quyết xong Trấn Bắc vương, sau đó lại giải quyết Trấn Tây vương, sau này trong sơn hà vạn dặm, ngươi chính là kẻ dưới một người trên vạn người. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cúi người thi lễ, ra vẻ cao hứng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! Vi thần nhất định dốc hết sức vì bệ hạ, chém giết loạn thần tặc tử cô đọng sinh mệnh thạch vì bệ hạ... ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt lắm, ngươi đi xuống đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vi thần cáo lui. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cung kính rời khỏi đại điện, khi đứng dậy hắn ngẩng đầu nhanh chóng nhìn thoáng qua, trong mắt Khánh Đế dường như hiện ra một đạo huyết quang, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười hài lòng quay người đi ra ngoài, trong lòng thầm nói: "Thái tử điện hạ tôn quý, quán chủ Tam Thanh quan, và cả Thư Viện nữa, Vương Chấn Vũ ta đã quay về, hơn nữa còn trở nên cường đại hơn. Trước kia các ngươi xem thường ta, bây giờ ta muốn khiến mỗi người các ngươi phải quỳ gối dưới chân ta, như chó vẩy đuôi mừng chủ." ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy tháng sau, thời tiết chuyển rét lạnh, dưới sự liên hợp công kích của quốc sư Khánh quốc và đại nguyên soái nước phụ thuộc, phản loạn phương bắc liên tục bại lui, cuối cùng kết thúc bằng cái chết thảm của Trấn Bắc vương, kết thúc trận chiến tranh phản loạn này, quốc sư Khánh quốc Vương Chấn Vũ lần đầu đi vào trong ánh mắt người đời. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà mấy tháng này đế đô Khánh Đế lại càng thêm tàn bạo, xử tử thái giám thị nữ mấy trăm người, toàn bộ cung đình bên trong đều tràn ngập tĩnh mịch kiềm chế khí tức, người người cảm thấy bất an, ngay cả thái tử đều bị phế trừ, hoàng hậu đày vào lãnh cung. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại quân đội của Trấn Tây vương Lý Vân Hồng liên tiếp thắng lợi, đánh cho quân lính của Phiêu Kỵ đại tướng quân Vũ Nguyên Xương tan rã. ͏ ͏ ͏ ͏
Mùa đông ập đến, giống như báo hiệu điều gì đó, mùa đông này lạnh một cách khác thường, tuyết lớn rơi liên tục ba ngày ba đêm, trời đất đều bị bao phủ trong lớp áo màu bạc. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại quân của Trấn Tây vương và đại quân của Khánh quốc đều đình chỉ hành động, tạm thời ngưng chiến đề phòng lẫn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên chiến trường, trong doanh trướng của đại soái Trấn Tây quân, Bạch Vân và Lý Vân Hồng đang ngồi cùng một đám tướng lĩnh, vây quanh đống lửa ăn một nồi lẩu nóng hôi hổi, ăn một lúc mồ hôi đầm đìa. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Lý Vân Hồng ăn xong, hắn dùng khăn vải lau miệng, lo lắng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, trận tuyết này bao giờ có thể ngừng? Tiểu Vương lo lắng các binh sĩ sẽ không chịu nổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân vuốt râu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngày mai là có thể ngừng rồi, mặt trời sẽ xuất hiện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng thở ra hơi trắng, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng trong lúc ấy, bên ngoài thành trì đối diện, một đội quân chậm rãi đi về phía trong thành, dẫn đầu là một lão giả mặc khôi giáp không giận tự uy, người cưỡi hắc hổ đi bên cạnh chính là Vương Chấn Vũ, trên người hắc hổ phát ra ngọn lửa màu đen. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước cửa thành trì, thanh đại đao trong tay Phiêu Kỵ đại tướng quân Vũ Nguyên Xương cắm xuống đất, cung kính quỳ một chân xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Đội ngũ đi đến trước cửa thành thì dừng lại, Vũ Nguyên Xương lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mạt tướng Vũ Nguyên Xương, tham kiến Phụ Quốc đại nguyên soái! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả binh sĩ hai bên đường cũng đồng loạt quỳ xuống, hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tham kiến Phụ Quốc đại nguyên soái. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả uy nghiêm cưỡi ngựa đi đến trước mặt Vũ Nguyên Xương, nghiêm khắc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe bệ hạ nói, ngươi bại trận hết lần này đến lần khác, chưa tới nửa năm đã để mất nửa giang sơn đại khánh chúng ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Vũ Nguyên Xương cúi đầu áy náy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Do mạt tướng vô năng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện của ngươi ta sẽ chậm rãi tính sổ sau, vào thành! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Vũ Nguyên Xương lập tức đứng dậy, đi theo Phụ Quốc đại nguyên soái vào trong thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong phủ thành chủ, Phụ Quốc đại nguyên soái ngồi trên ghế chủ vị, ngồi phía dưới là đám người Vũ Nguyên Xương, Vương Chấn Vũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ Quốc đại nguyên soái trầm giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giới thiệu về tình hình của bọn họ một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Vũ Nguyên Xương lập tức đứng dậy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trấn Tây vương Lý Vân Hồng làm soái, tự mình xuất chinh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tả quân Đại tướng quân là Đại Bưu, trung quân đại tướng quân là Bạch Lãng, hữu quân đại tướng quân là Hoang Dạ, đều có tu vi nhị giai. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân tiên phong là Nguyên Cấm quân tướng quân Viên Phần. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng thật ra trong đám bọn họ, người chỉ huy phụ trách trù tính chung lại là một ông lão tóc bạc ăn mặc kỳ quái, theo tìm hiểu của ta, hắn là người của Đạo môn. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất