Chương 332: Phụ Quốc Nguyên Soái Tây Chinh
Trong giọng điệu mang theo vẻ phẫn hận: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính hắn đã nhiều lần phá được cách bài binh bố trận của ta, mới khiến cho đại quân Khánh quốc thất bại hết lần này đến lần khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ vuốt chòm râu nhỏ trên khóe miệng, cười khà khà nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết lão già kia, Trước đây hắn là đại chủ giáo Bạch Mãnh của Thánh đường, hiện giờ đã gia nhập Tam Thanh quan, tu vi tứ giai, ngươi bại cũng không oan. ͏ ͏ ͏ ͏
Tu vi tứ giai? Hai mắt Vũ Nguyên Xương co rụt lại, thầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khó trách! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ híp mắt, ánh mắt lóe ra một tia sáng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nguyên soái, ta có một kế. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ Quốc đại nguyên soái hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kế gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ nhìn trời đổ đầy tuyết bên ngoài, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có một người bạn, đang ở phía bắc Khô Lâu sơn, hắn chính là quỷ vương đắc đạo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắc hắc! Tuyết lớn đầy trời ban đêm rét lạnh, chỉ cần một trận vạn quỷ tập doanh, tất nhiên sẽ khiến bọn họ tử thương thảm trọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ Quốc đại nguyên soái dùng ngón tay gõ xuống bàn, trầm tư một lát rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy làm phiền quốc sư mời quỷ vương, hảo hữu của ngài tới đây, sau khi phá địch bệ hạ tuyệt đối không tiếc khen thưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ đứng dậy cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lời cam đoan của nguyên soái, bản quốc sư càng dễ làm hơn. Hôm nay xuất phát, ngày mai sẽ về. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày hôm sau đúng như Bạch Vân sở liệu, hừng đông tuyết ngừng rơi, mặt trời lên cao, trong tiếng trống trận ầm ầm, quân đội hai phe lại giằng co trên sa trường. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiêu Nguyên soái, tạm biệt nhau từ năm ngoái, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ Quốc đại nguyên soái phẫn nộ quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trấn Tây vương, ngươi chính là con thứ tám của tiên đế, hiền danh có tiếng, bây giờ vì sao lại muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiêu lão nguyên soái, không phải do tiểu Vương đại nghịch bất đạo, mà do bệ hạ tàn bạo, không cho chúng ta đường sống! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái híp mắt nhìn về phía Bạch Vân bên cạnh Lý Vân Hồng, lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bát Hiền vương, chỉ cần ngươi thu binh, bản tướng cam đoan sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi, mệnh lệnh trước đó của triều đình đều do cuộc chiến phương bắc, hiện giờ chiến tranh phương bắc đã kết thúc, bệ hạ sẽ khoan thứ cho các ngươi. Bản tướng sẽ cầu tình cho các ngươi trước mặt bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Bạch Vân, trong mắt hiện lên hàn quang nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng để tiểu nhân che mắt, lưu lại tiếng xấu muôn đời. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng ôm quyền nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ ý tốt của lão nguyên soái, nhưng bệ hạ là người thế nào, chúng ta đã hiểu rõ. ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Thiên Kích trong tay Tiêu Nguyên soái lập tức nâng lên, hắn giận dữ quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì đừng trách bản soái hạ thủ vô tình, giết! ͏ ͏ ͏ ͏
Tay Lý Vân Hồng cũng vung lên, trường kiếm kêu leng keng một tiếng, bay ra khỏi vỏ, hắn cũng quát lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thùng thùng thùng... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng trống trận vang lên, tiếng kêu giết vang trời, quân đội hai phe giống như hai cỗ thủy triều va chạm vào nhau, tiếng va chạm ầm ầm từng đóa hoa máu bắn ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái cầm Phương Thiên Kích trong tay, cưỡi hung thú tọa kỵ mang theo thân vệ đội, xuyên qua quân đội thủy triều của Trấn Tây vương giống như một mũi tên, hướng về phía soái kỳ, những nơi hắn đi qua không ai cản nổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên một tia sáng xẹt qua không trung, khiến Tiêu Nguyên soái lạnh cả tim, vội vàng đánh ra một kích ngăn cản. ͏ ͏ ͏ ͏
Keng! ͏ ͏ ͏ ͏
Từng đốm lửa văng khắp nơi, đồng thời một cỗ đại lực truyền đến từ trên tay, tọa kỵ dưới chân hắn không nhịn được lui lại hai bước. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Tiêu Nguyên soái mới trông thấy rõ, có một thanh kiếm đang lơ lửng trước mặt mình, đứng yên bất động. ͏ ͏ ͏ ͏
Chân Bạch Vân đạp trên hư không đi đến bên cạnh Tiêu Nguyên soái, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái, đối thủ của ngươi là ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái nở nụ cười lạnh lùng đáp trả: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thân là một kiếm khách, trường kiếm đã rời tay, còn có tư cách gì để làm địch thủ của ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, trường kích trong tay hắn ta khẽ di chuyển, đột nhiên quét về phía thanh trường kiếm đang lơ lửng giữa không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Phi kiếm lập tức rung lên, nhanh như thiểm điện né tránh trường kích của Tiêu Nguyên soái, trong khoảnh khắc khi trường kích thất bại, trong lòng Tiêu Nguyên soái đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn, hắn vô thức vận chuyển nguyên khí che chắn trước ngực, bộ áo giáp màu vàng lập tức hiện lên trên người. ͏ ͏ ͏ ͏
Keng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng sắt thép va chạm vào nhau, Tiêu Nguyên soái đau đớn kêu lên một tiếng, bị thanh kiếm đâm trúng, bay ngược lại phía sau, mặc dù phi kiếm không thể chọc thủng hàng phòng ngự của Hoàng Kim khải giáp, nhưng đã khiến Tiêu Nguyên soái kinh hãi đổ đầy mồ hôi lạnh, kiếm này vậy mà là vật sống? ͏ ͏ ͏ ͏