Dị Thế Đạo Môn

Chương 412: Muốn Ăn Tự Lấy

Chương 412: Muốn Ăn Tự Lấy
Thành chủ vội vàng cảm kích nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng tướng quân bên cạnh hắng giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng có biết, sai sử ở phía sau là yêu tà phương nào không? Tại sao lại muốn phóng túng giết chóc Kim Sa thành chúng ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người thành chủ nhìn về phía Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là một con ngũ giai Sa Hồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ cả kinh kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì? Ngũ giai! Tại sao có thể có ngũ giai đến đây quấy rối những người phàm tục chúng ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm gia chủ thở dài một hơi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải chúng ta đã có suy đoán từ lâu sao? Dẫu sao những tứ giai cao thủ tới từ hoàng thành đều đã bỏ mình rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ lo lắng nhìn Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ngài có nắm chắc không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn xung quanh một vòng, thấy bộ dáng lo lắng sốt ruột của bọn họ, lắc đầu bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôi đi! Vốn ban đầu bần đạo định dùng con ngũ giai yêu quái này để tôi luyện để tử một chút, nhưng các ngươi đã lo lắng như vậy, bần đạo đành phải ra tay bắt lại thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người thành chủ giật giật khóe miệng vài cái, dùng ngũ giai cao thủ để tôi luyện đệ tử? Đây là lời mà người có thể nói ra sao? Quốc chủ của chúng ta cũng chỉ mới ngũ giai thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên mọi người sẽ không hoài nghi tính chân thực của câu nói này, hình như đêm qua mấy đệ tử của hắn cũng đã giao phong với con ngũ giai yêu quái kia rồi, hơn nữa còn không bị dưới thế hạ phong. ͏ ͏ ͏ ͏
Đường nhìn chuyển về phía thân hình của Thạch Hạo, chỉ có thể cảm thán thanh niên bây giờ quá nghịch thiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đường phố vắng lặng, một tuấn mỹ nam tử tay cầm chiết phiến chậm rãi bước đi, khóe miệng mang theo một nụ cười tà mị, tự nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn tốt như vậy nha! Yên tĩnh hơn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Này! Ngươi tới đây một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng nói vang lên phía bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuấn mỹ nam tử thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía tửu điểm bên cạnh, trông thấy một phụ nhân đang vẫy tay với mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuấn mỹ nam tử đi tới, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi gọi ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ nhân mạnh mẽ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta thấy ngươi tới tới lui lui con phố này vài chuyến rồi, có phải gặp việc gì khó khăn không? ͏ ͏ ͏ ͏
Việc khó khăn? Tuấn mỹ nam tử suy nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười kỳ quái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Việc khó sao? Có đó! Ta đói bụng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ nhân hiểu rõ rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không mang theo tiền đúng không! Đến đây, hôm nay ta mời ngươi ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Tuấn mỹ nam tử đi theo vào bên trong, đi vào bên trong tửu điếm, trông thấy bên trong cửa hàng không có lấy một khách nhân nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phụ nhân xoa xoa một cái bàn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi ngồi xuống đây trước đi, hiện giờ buôn bán ế ẩm, đến cả một khách nhân cũng không có, ngươi giúp ta trông điếm một chút, ta đi nấu cơm cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Tuấn mỹ nam tử đáp một tiếp, ngồi đại xuống ghế. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phụ nhân đi vào bên trong nhà. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuấn mỹ thiếu niên hít mũi một cái, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tà mị, nỉ non nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mùi của thiếu nữ, thật là một mùi hương ngon lành! ͏ ͏ ͏ ͏
Vươn đầu lưỡi đỏ thắm ra liếm môi một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Phía sau bếp, một lão giả đang rửa nồi, phụ nhân mở cửa đi vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả quay đầu hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai tới đó? ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ nhân thở dài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Một người đáng thương không có tiền ăn cơm, ngươi làm nhiều một chút, ta giữ hắn lại ăn bữa cơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả do dự một chút, gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ chốc lát sau, lão phụ nhân đã bưng cơm nước nóng hổi đặt lên trên bàn, lão nhân, lão phụ nhân cùng với thanh niên tuấn mỹ ngồi xung quanh bàn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phụ nhân cười lớn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần khách khí, mau ăn đi! Nguội rồi thì không ngon nữa đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên tuấn mỹ liếm môi một cái, lộ ra nụ cười kỳ dị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không thích ăn cái này, nhà các ngươi còn có thứ đồ còn ngon hơn nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả lập tức bất mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta thu lưu ngươi, cho ngươi một miếng cơm ăn, là lòng tốt của chúng ta, chẳng lẽ còn phải đem đồ tốt nhất cho ngươi hết sao? Thanh niên như ngươi sao lại lòng tham không đáy như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ nhân bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ông nó đừng nóng giận, công tử này vừa nhìn đã biết là xuất thân đại hộ rồi, không ăn quen mấy thứ này của chúng ta cũng là việc bình thường. Đi mang gà hấp trong nồi đến đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả thổi râu mép, trừng mắt la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao phải làm như thế, đây chính là ta làm cho nữ... Nữ... ͏ ͏ ͏ ͏
Vội vã câm miệng lại, sắc mặt mang theo chút kinh hoảng, giọng nói chợt lớn lên rồi hét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tự làm cho mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên tuấn mỹ đầy hứng thú nhìn bọn họ, đứng dậy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta muốn ăn cái gì thì tự mình đi lấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Cất bước đi về phía hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất