Chương 16: Liền Vu sư cũng khó khăn địch?
Mặc dù hôm nay hài đồng kia cùng Lý Như An ở giữa cũng không có liên hệ gì.
Nhưng chẳng biết tại sao, nàng chính là cực kỳ để ý đến đứa bé kia, tổng cảm thấy trong lúc này tồn tại một loại liên kết nào đó.
"Xu nhi, ngươi lát nữa mang ta đến chỗ ở của đứa bé kia, ta muốn xác nhận một số việc."
Lạc Vận Thù hơi nghiêng đầu, khuôn mặt dịu dàng của nàng mang theo vẻ không hiểu: "Đại nhân, vì sao không phải bây giờ?"
Vân Thư cười nhạt một tiếng: "Bây giờ, ngươi cứ ăn cơm trước đã. Bận rộn cả một ngày rồi, chắc cũng nên đói bụng."
Lạc Vận Thù theo ánh mắt của Vân Thư, nhẹ nhàng nhìn vào mấy đĩa đồ ăn đơn giản mà tinh xảo trên bàn, ánh mắt bên trong hiện lên một chút do dự, tựa hồ đang cân nhắc điều gì.
"Đại nhân, điều này không hợp quy củ." Nàng nhẹ giọng nói.
"Bảo ngươi ăn thì cứ ăn, ở đâu ra lắm quy củ như vậy."
Trong lời nói của nàng mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ, nhưng cũng cất giấu mấy phần nhẹ nhàng dịu dàng.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh ăn đi."
Vừa nói, Vân Thư tự mình cầm đũa lên, gắp một đũa rau xanh bỏ vào chén trước mặt Lạc Vận Thù.
"Ân, đa tạ đại nhân."
Âm phủ sứ giả không giống với bọn họ, người âm phủ cần hút dương khí và hương khói do người gian cung cấp.
Nhưng âm phủ sứ giả chính là nửa người nửa quỷ, bởi vì nhân thể vốn sẽ tự sinh ra dương khí, cho nên ngày bình thường chỉ cần hấp thu một chút ánh nắng là đủ, nhưng nhục thân vẫn cần dựa vào đồ ăn thế gian để đỡ đói.
Lạc Vận Thù cũng không từ chối, nhai kỹ nuốt chậm mà nhấm nháp những món ăn trên bàn.
"Đúng rồi, liên quan tới sự tình của Liễu Như Yên, ngươi hẳn cũng biết rồi chứ."
Lạc Vận Thù "Ân" một tiếng, sau đó lạnh nhạt nói: "Đa tạ đại nhân chiếu cố."
Vân Thư cưng chiều cười một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
Ánh trăng như nước, rải đầy trên con đường mòn uốn lượn, hai bên là những hàng cây thưa thớt, thỉnh thoảng có tiếng chim đêm hót vang, tăng thêm vài phần tĩnh mịch.
Lạc Vận Thù bước đi nhẹ nhàng dẫn đường phía trước, còn Vân Thư theo sát phía sau, vẻ mặt nghiêm túc.
Không bao lâu, hai người liền đến trước căn nhà lá đơn độc kia.
Ánh trăng xuyên qua mái nhà rách nát, chiếu lốm đốm vào trong sân, cỏ dại khẽ đung đưa trong gió nhẹ, phảng phất như đang nói về sự cô tịch nơi này.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ, hé ra một tia sáng mờ nhạt.
Các nàng bước vào trong nhà, ánh nến mờ ảo chập chờn, hắt bóng dài trên vách.
Hài đồng vẫn ngồi bên chiếc bàn nhỏ cũ nát, trên chiếc ghế con, ánh mắt trống rỗng mà ngốc trệ.
Vân Thư chậm rãi tiến lại gần, ngồi xổm xuống, ánh mắt dịu dàng mà thâm thúy của nàng, phảng phất có thể xuyên thấu màn sương mù của hài đồng, nhìn thẳng vào sâu thẳm linh hồn nó.
Nàng đứng dậy khẽ mấp máy đôi môi đỏ thắm, nói thầm chú ngữ, ngón tay chậm rãi vẽ lên không trung.
Theo chú ngữ trở nên sâu sắc, trong phòng tràn ngập một luồng linh quang mờ ảo, bao phủ lấy hài đồng.
Vân Thư nhẹ nhàng đặt tay lên trán hài đồng, nhắm mắt ngưng thần, cảm thụ những chấn động yếu ớt của hồn phách bên trong hài đồng, tìm kiếm phần hồn phách đã mất.
Một lát sau, Vân Thư chậm rãi buông tay ra, trong đôi mắt thâm thúy của nàng hiện lên vẻ bất lực.
Nàng khẽ thở dài, ánh mắt một lần nữa rơi vào khuôn mặt non nớt mà trống rỗng của hài đồng, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Quả nhiên, hồn phách của đứa nhỏ này cũng giống như Lý Như An, đều không thể tìm thấy.
Xem ra, muốn làm rõ huyền cơ trong chuyện này, nhất định phải tìm ra kẻ đã ra tay ngày hôm đó là ai.
Trong hoàng cung, ánh nến chập chờn, chiếu rọi tẩm cung lộng lẫy, kim bích huy hoàng nhưng cũng mang theo vài phần hiền hòa.
Một nữ tử mặc áo bào tím hoa lệ ngồi ngay ngắn trước chiếc gương đồng tinh xảo, trong gương phản chiếu khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, mày như núi xa hàm khói, mắt như hồ thu trong veo.
Tay nàng cầm chiếc lược ngọc, chậm rãi chải mái tóc dài như thác nước.
Ngoài bình phong, một nam tử mặc hắc bào kín mít, khuôn mặt thần bí cung kính quỳ lạy, giọng nam trầm thấp vọng qua bình phong: "Tham kiến nương nương."
Giọng điệu của nữ tử tự mang theo sự uy nghiêm: "Vu sư, ngươi đã đến."
Vu sư đứng dậy đáp lời: "Khởi bẩm nương nương, bần đạo có một chuyện muốn bẩm báo."
"Nói đi, chuyện gì?"
"Hôm nay, bần đạo phát hiện có người dùng Truy Hồn chi thuật truy xét hoàng cung."
"Khi giằng co với kẻ đó, bần đạo phát hiện người này đạo hạnh không hề tầm thường, ngay cả bần đạo cũng khó có thể đối phó."
Nữ tử bắt đầu tháo chiếc trâm cài cuối cùng trên tóc xuống, nhướng mày: "Ồ? Trong kinh thành này lại còn có người có đạo hạnh cao đến vậy, đến Vu sư cũng khó bề địch lại sao?"
"Bần đạo hổ thẹn."
Nữ tử tháo hết đồ trang sức trên đầu xuống, mái tóc đen như mực xõa tung trên vai.
Nàng chậm rãi đứng dậy, chiếc áo khoác tím trượt xuống khỏi vai, để lộ bộ quần áo dài màu xanh nhạt thanh nhã bên trong.
Ánh mắt nàng sắc bén như lưỡi dao băng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Vu sư, ngươi là cánh tay đắc lực của bản cung, cũng là người bản cung coi trọng nhất, vận mệnh của ngươi và ta gắn liền với nhau."
Vu sư thái độ khiêm tốn, cúi thấp đầu, tỏ vẻ trung thành: "Bần đạo hiểu rõ, sinh tử của nương nương tự nhiên cũng liên quan đến sinh tử của bần đạo, bần đạo tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó."
"Ngươi hiểu rõ là tốt. Mấy thứ đồ hôm nay có mang đến không?"
"Mang đến rồi ạ."
Vu sư lấy ra một chiếc bình sứ từ trong tay áo, đưa cho một cung nữ đứng bên cạnh.
Cung nữ hai tay nhận lấy, mang vào đưa đến tay nữ tử.
Nữ tử nhẹ nhàng mở nắp bình sứ, một mùi hương kỳ lạ lập tức lan tỏa khắp gian phòng.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, phảng phất muốn hút trọn mùi thơm này vào cơ thể.
Sau đó, nàng mở mắt ra, bàn tay trắng như ngọc khẽ nâng lên, uống cạn chất lỏng trong bình sứ.
Chất lỏng vừa vào cổ họng, lập tức hóa thành một dòng nước ấm, chảy xuôi đến tứ chi bách hài của nàng.
Khuôn mặt nàng bắt đầu ửng hồng, làn da tựa hồ cũng trở nên óng ánh trong suốt hơn, như đóa hoa mới nở.
Nàng nhẹ nhàng nâng tay, vuốt ve khuôn mặt mình, cảm nhận được sự thanh xuân và sức sống lan tỏa từ trong ra ngoài.
Giọng điệu của nữ tử dịu dàng hơn hẳn so với vừa rồi, khóe miệng nở một nụ cười kiều mị: "Đồ mà Vu sư mang đến gần đây quả là càng ngày càng tốt."
"Có thể vì nương nương hiệu lực, là vinh hạnh của bần đạo."
Nữ tử tươi cười rạng rỡ: "Được rồi, ngươi lui ra đi, bản cung mệt rồi."
"Dạ, bần đạo cáo lui."
Vu sư khom mình hành lễ, lui ra khỏi tẩm cung, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, ngăn cách sự ồn ào của thế giới bên ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Lãnh Hàn Thanh chậm rãi tỉnh lại, đối diện với khung cảnh quen thuộc trước mắt, hắn dường như đã thành thói quen.
Hắn khẽ gọi "Lạc Vận Thù" nhưng không ai trả lời.
Vân Thư bưng một khay sứ tinh xảo, trên đó bày biện mấy món điểm tâm nóng hổi.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên người nàng, Vân Thư nhẹ nhàng đặt khay điểm tâm lên bàn.
Khóe miệng nàng luôn nở một nụ cười nhạt, giọng nói dịu dàng như gió xuân: "Ngươi tỉnh rồi à, mau dậy đi."
Lãnh Hàn Thanh xỏ giày, bước chân vững chãi đi ra gian ngoài, khẽ nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Vân Thư, hỏi: "Bổn vương đêm qua ngủ thế nào vậy?"
Vân Thư nghe vậy ngẩng đầu, ngơ ngác chớp mắt: "Không biết nữa, có thể là do ngươi mệt quá chăng."
Ánh mắt Lãnh Hàn Thanh sâu thẳm, nhìn chằm chằm Vân Thư, tựa hồ muốn tìm kiếm manh mối trên nét mặt nàng.
Vân Thư bị hắn nhìn như vậy có chút không tự nhiên, khẽ đẩy hắn một cái, cười nói: "Được rồi được rồi, ngươi mau đi rửa mặt súc miệng đi, nước sắp nguội hết rồi."