Chương 237: Thượng Cung Thiên Nguyên! Chuyện về Vũ Hóa Thần triều!
“Ngài đang nói đến tộc Thượng Cung của Vũ Hóa Thần triều trên Thiên giới – một trong chín đại Nguyên giới? Môn chủ, đây là cấm kỵ, không thể tùy tiện thảo luận.” Trưởng lão áo đỏ nói với vẻ mặt nghiêmtrọng.
Khâu Vạn Thiên cau mày nói: “Năm đó Dạ Hạ Thiên Quân phát động chiến tranh, Vũ Hóa Thần triều chia năm xẻ bảy, tộc Thượng Cung bị tàn sát, nhưng có người nói vào giây phút cuối, thánh nữ của Vũ Hóa Thần triều được cha nàng ta dồn hết tu vi đốt cháy nguyên thần đưa vào luân hồi, nghe nói từ khi bước vào luân hồi chưa từng xuất hiện. Tên Thiên Nguyên Tử này có khi nào là Thượng Cung Thiên Nguyên. Hóa thân xuất hiện ở Tử giới và tiểu thế giới phải chăng là để bảo vệ thánh nữ Vũ Hóa Thần triều đầu thai?
“Cái này…”
Đám trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, cũng không dám đáp bừa, dù gì cũng chỉ là lời đồn, bọn họ cũng nghe xong cũng chỉ như gió thoảng qua không xem là thật.
Nhưng có một điểm có thể xác nhận chính là năm đó Dạ Hạ Thiên Quân quả thực có phái người hạ giới tìm cái gì đó, cuối cùng xảy ra đại chiến ở Thương Cổ Tử giới. Lúc đó Thiên Nguyên Tử mới chỉ nổi danh ở tám mươi mốt Tử giới.
“Ý của môn chủ là thánh nữ chuyển kiếp của Vũ Hóa Thần triều sắp xuất hiện rồi, nên Thiên Nguyên Tử cũng bắt đầu bày trận? Nhưng bây giờ cách trận chiến Vũ Hóa Thần triều năm xưa chưa đến một kỷ nguyên, cho dù thánh nữ chuyển kiếp có đang tu luyện ở trong tiểu thế giới, được Thiên Nguyên Tử bù đắp khiếm khuyết tu luyện, thì cũng không thể đấu lại Dạ Hạ Thiên Quân. Thậm chí ngay cả Tử giới chúng ta cũng không chắc đã đánh lại được.” Một vị trưởng lão mặt mũi gầy guộc tỏ vẻ không tin lắm.
Tu luyện một kỷ nguyên, cùng lắm cũng chỉ có thể đến Thượng Tôn cảnh, trong Tử giới không thiếu người có thể giết chết nàng ta.
Đây cũng chính là điểm mà Khâu Vạn Thiên nghĩ mãi chưa ra.
Năm đó đã lục soát kỹ Tử giới, nếu thật sự nàng ta đầu thai thì nhất định phải ở trong tiểu thế giới, nhưng trừ phi có luân hồi bồi dưỡng thì mới không bị khiếm khuyết của tiểu thế giới ảnh hưởng đến tu luyện. Nhưng tiểu thế giới có luân hồi năm đó cũng đều bị lục soát cả rồi.
Sớm như vậy đã bị lộ, thật là không sáng suốt.
Nhưng nếu không phải là thánh nữ chuyển kiếp, Khâu Vạn Thiên cũng không nghĩ ra là ai.
Bây giờ tám mươi mốt Tử giới đều đang bình an vô sự, không ai đụng chạm ai, thế lực tối cao của mỗi Tử giới cũng chỉ có mấy người đó, lẽ nào còn có người thật sự muốn tu luyện đại thành dưới mắt bọn họ sao? Có thể lật đổ Tử giới sao?
Không thể nào!
“Môn chủ, có thể phán đoán ra được tu vi của tên nam tử giết hóa thân của ngài không?” Trưởng lão tóc đỏ hỏi.
Khưu Vạn Thiên lắc đầu nói: “Không thể, hoàn toàn không có sức đối kháng, cũng không nhìn ra tu vi của đối phương. Nếu miễn cưỡng nhìn thấu thực lực, thì đối phương so với hóa thân của ta chỉ là một phàm nhân mà thôi.”
Lời vừa thốt ra khiến các trưởng lão có mặt đều cảnh giác.
“Lẽ nào có tu vi Thánh Thiên cảnh?” Một vị trưởng lão túa mồ hôi lạnh trên trán
Trong Thiên môn của bọn họ mới chỉ có ba người đến được Thánh Thiên cảnh mà thôi.
“Chắc là vẫn chưa đến, bây giờ tin tức có được quá ít, không đoán ra được thứ gì có ích, việc cần làm rõ bây giờ chính là những tên giả mạo kia có phải đồng bọn với Tu thần không, hay còn có thế lực khác gia nhập. Lúc nãy môn chủ ngài cũng đã nói rồi, khi triệu hồi Tống Quan Tĩnh giả kia cũng bị kéo về cùng, nhưng lại bỗng nhiên biến mất. Thủ đoạn này quả thật vô cùng quỷ dị.” Trưởng lão tóc đỏ nói.
“Theo những gì Tống Quan Tĩnh nói, tu vi của ba tên giả mạo bọn họ bao gồm Lý Thần Hi vô cùng lớn mạnh, giống hệt bọn họ, đây không chỉ là giả mạo ngoại hình nữa mà cứ như một người khác. Khi thủ hạ của Tu Thần đến liền giết luôn Lý Thần Hi, sau đó Chu Thiên Lạc, Ngụy Vô Song và những kẻ giả mạo đều chết sạch. Thế này xem ra bọn họ cũng không phải cùng một hội.”
“Ta có cảm giác sắp xảy ra việc gì đó. Môn chủ, có cần thông báo đến các tông môn khác không?”
“Ta thấy vẫn nên bẩm báo lên Thượng giới, đối phương cũng có khả năng là thế lực của thánh nữ chuyển kiếp, dù gì thì Thiên Nguyên Tử đã lại xuất hiện rồi.”
“Hoặc có thể cử người qua kiểm tra trước xem sao, do thám xem tên Tu Thần đó rốt cục là tu vi kiểu gì, thế lực phía sau rốt cục là ai? Ta không nghĩ đối phương lợi hại đến mức có thể đấu lại Thiên môn chúng ta.”
“Không được, giờ có khả năng có thêm thế lực thứ ba, là phía kẻ giả mạo. Tống Quan Tĩnh cũng không phải là một đệ tử hạ đẳng, đối phương vừa xuất hiện, có giết đám người kia thật hay không, nàng ta vẫn có thể phân biệt được, rất có khả năng bọn họ không cùng một hội!”
“Vậy bây giờ phải làm thế nào mới đúng? Không quan tâm sao? Chúng ta đã mất đi hai đệ tử đó! Thế này làm sao ăn nói với cấp dưới đây? Để các tông môn khác biết được họ sẽ xem Thiên môn chúng ta ra gì?”
Đối diện với đám trưởng lão đang tranh cãi ồn ào phía dưới, Khâu Vạn Thiên càng chau mày dữ tợn.
“Được rồi.” Khâu Vạn Thiên lạnh giọng, đám trưởng lão bên dưới lập tức ngậm miệng không dám hé răng.
“Ta và các ngươi đi vào trước cũng sợ sẽ trúng mưu của đối phương, khi chưa điều tra rõ tình hính đối phương vẫn nên cẩn thận. Nếu đối phương đã giả mạo đệ tử Vô Niệm môn, vậy thì cũng nên báo cho Vô Niệm môn một tiếng.” Khâu Vạn Thiên mở lời.
Mắt đám trưởng lão sáng lên, lần lượt gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Nhưng thái độ cần có thì vẫn phải có, nếu không sẽ khiến người ta tưởng rằng Thiên môn chúng ta sợ Tu Thần. Hồng Trần, ngươi dẫn theo đệ tử đi kiểm tra Tây châu, nhớ rõ không được để bản thể đi trước, để hóa thân đi là được rồi.” Khâu Vạn Thiên nhìn vị trưởng lão tóc đỏ kia.
Hồng Trần gật đầu đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Những trưởng lão khác lục soát lại Tán giới, xem xem có còn chỗ nào khả nghi không, kiểm tra tất cả tiểu thế giới của Tán giới, cả khu vực Trung châu cũng cần tuần tra. Nếu có hóa thân của Thiên Nguyên Tử thì bắt sống về đây.” Khưu Vạn Thiên nhanh chóng ra lệnh.
“Vâng, Môn chủ!”
Đám trưởng lão lần lượt rời đi, phút chốc đại điện chỉ còn một mình Khâu Vạn Thiên.
Không lâu sau Tống Quan Tĩnh lại xuất hiện trên đại điện.
“Sư phụ!”
Tống Quan Tĩnh cúi đầu quỳ dưới đất, tâm trạng hụt hẫng.
Rõ ràng hôm nay nàng ta đã chịu đả kích rất lớn, từ trước đến nay nàng ra vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, lần này bị dạy dỗ một trận như vậy, mà cái giá phải trả lại là tông môn của cha nàng, còn thêm một sư huynh và một sư tỷ nữa.
“Ngươi cảm thấy những chuyện mà cha ngươi nói tin được mấy phần?” Khâu Vạn Thiên khẽ hỏi.
Tống Quan Tĩnh lắc đầu nói: “Con không tin.”
Khâu Vạn Thiên cười ha hả, trên mặt lộ ra ý cười sâu xa.
“Vi sư tin.”
Tống Quan Tĩnh ngẩng phắt đầu lên, sửng sốt nhìn sư phụ nàng.
“Vi sư không những tin, vi sư còn phải khiến cho tất cả người của Thiên Tử Khôn giới phải tin, ma đầu diệt thế, linh hồn cộng sinh, chẳng phải rất thú vị sao? Hi sinh Thiên Lạc và Vô Song quả có tổn thất, nhưng nếu xử lý đích đáng thì cũng xứng.”
Nghe những lời này của Khâu Vạn Thiên, Tống Quan Tĩnh mơ hồ, nàng không hiểu Khâu Vạn Thiên rốt cục có ý gì.