Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 238: Người của miếu Thiên Thần chúng ta bắt đầu tu luyện từ Thánh Thiên cảnh!

Chương 238: Người của miếu Thiên Thần chúng ta bắt đầu tu luyện từ Thánh Thiên cảnh!

Khi đám người Kinh Như Tuyết về đến Núi Thiên Tử, lập tức bị bất ngờ trước dáng vẻ hiện tại của Núi Thiên Tử, thật sự nghi ngờ bản thân đi nhầm chỗ.

Núi Thiên Tử bây giờ đã không còn là một ngọn núi dưới đất, mà cả ngọn núi đều lơ lửng bồng bềnh giữa không trung, hai bên đều có bốn ngọn núi cao, chỉ có điều phạm vi diện tích và chiều cao chỉ bằng một phần ba núi Thiên Tử.

Trên mỗi ngọn núi đều xây một cung điện hùng vĩ tráng lệ, xung quanh cung điện đều là cầu tiên, lầu quỳnh gác ngọc chia nhau đứng sừng sững. Bên trên có sương hồng mây tía bao phủ, vấn vít bốn phương, tám hướng. Thỉnh thoảng lại có tiên hạc tung cánh lướt qua, tiên thú lăn lộn chơi đùa, thật giống tiên cảnh.

Mà trong phạm vi ngàn dặm dưới chân núi lúc, trước là một mảng hoang phế thì bây giờ cũng biến mất, thay vào đó là hồ linh khí, hào quang rực rỡ. Chín cây cầu tiên theo phong cách cổ xưa chia nhau dẫn tới

Bên trong có hồ linh khí và đảo nhỏ, phía trên trồng các loại thiên tài địa bảo* vô cùng quý hiếm, ở chính giữa trồng một cây Tiên Thiên Linh Ngọc, rộng ngàn trượng, cao vạn trượng, cành lá sum xuê tỏa ra sắc vàng rực rỡ. Linh khí màu vàng nhạt quấn quýt khắp nơi.

(*Thiên tài địa bảo: Thực vật, khoáng sản có công hiệu tăng công lực, tuổi thọ…)

“Ồ, đẹp quá đi! Sư tỷ, chúng ta đi nhầm chỗ rồi chăng?” Phương Nhuế Nhuế kinh ngạc kéo tay Kinh Như Tuyết hỏi.

Kinh Như Tuyết cũng vô cùng sửng sốt, sau đó cười nói: “Sao có thể đi nhầm được, chắc chắn là sư phụ đã tái tạo lại miếu Thiên Thần. Lúc trước chúng ta đều ở chung trên một đỉnh núi, bây giờ mỗi người sẽ ở một ngọn núi riêng.”

“Nghĩa là muội có riêng một ngọn núi sao?” Phương Nhuế Nhuế mừng rỡ hỏi.

“Chắc là thế.” Kinh Như Tuyết mỉm cười gật đầu.

“Tiểu thư à, hồ linh khí ngàn dặm này là hóa lỏng khí tạo thành sao?” Tiger đứng trên cầu nhìn xuống hồ linh khí, mắt sáng long lanh. Linh khí dày đặc thế này, sợ rằng nhảy vào bế quan tu luyện sẽ bị chóng mặt mất.

“Đúng vậy, toàn bộ linh khí trong hồ này đều được hóa lỏng, độ đậm đặc của một giọt trong đó có lẽ cũng bằng tất cả số linh khí trong một tiểu vực của Thiên Nguyên đại lục chúng ta.” Thượng Cung Cẩn nói.

“Mọi người nhìn cái gì trôi trên mặt hồ kìa, hình như là hoàng liên ngàn năm đó.” Tiger chỉ một bông tuyết liên màu vàng kim trên mặt hồ.

“Mảng xanh đậm tỏa ra khói trắng xanh trên đảo kia hình như là Bích Vân Tiên Chi?”

“Bên kia bên kia, muội biết cái cây trên hòn đảo bên kia, lúc trước muội có xem trong sách, là Địa Tiên Mộc, còn bên kia là Dương Linh Hương Thảo, bên đó là Xích Tiên Đằng! Oa, đều là thiên tài địa bảo thiên cấp!” Phương Nhuế Nhuế reo lên kinh ngạc.

Ở nơi này, Phương Nhuế Nhuế xuất thân tốt nhất, thường ngày cũng đọc hiểu nhiều các loại thiên tài địa bảo nhất, cho nên cô bé nhận biết được rất nhiều loại thiên tài địa bảo ở đây.

Những người khác cũng ngập tràn kinh ngạc, tất cả đều là thiên tài địa bảo đỉnh cấp! Không có gì là bỏ đi, những thiên tài địa bảo này chỉ cần một cây xuất hiện cũng đủ gây chấn động lớn. Vậy mà hiện giờ ở phạm vi miếu Thiên Thần lại xuất hiện cả một đảo thế này!

Đã không thể dùng từ khoa trương để mà hình dung nữa rồi.

Thật là quá mức!

"Mẹ ơi, cái này mà để cường giả của các tông môn khác phát hiện, e rằng sẽ đến đây cướp mất. Sau này chẳng phải mỗi ngày đều phải đánh nhau ư?” Thiết Đầu tặc lưỡi.

“Yên tâm đi, trên thế giới này vẫn chưa có ai có thể lấy được một cọng cỏ trên địa bàn của đại nhân đâu.” Tiger cười nói.

Phương Nhuế Nhuế hắng giọng: “Lại còn không phải, thầy là vô địch, ai dám đến cướp thì coi như tiêu đời.”

“Được rồi, đừng nhìn nữa, thời gian sau này còn nhiều, mau về thôi. Thầy chắc đang đợi chúng ta đó.” Kinh Như Tuyết nhắc nhở.

Mọi người quay đi, luyến tiếc rời khỏi cầu tiên, hồ linh khí, về lại miếu Thiên Thần.

Vừa về đến nơi, mọi người đều cảm nhận được vài luồng khí tức lớn mạnh khủng khiếp, khiến toàn thân ngây dại.

“Bốn người bên cạnh đại nhân là ai vậy? Khí tức thật đáng sợ à!” Tiger nhìn chằm chằm về phía ấy, lẩm bẩm.

Những người khác cũng ngơ ngác, chỉ riêng khí tức phát ra trên người đối phương đã khiến người ta hoảng sợ, thậm chí còn không dám có suy nghĩ phản kháng.

Ba nam một nữ, ngoại hình đều giống trẻ em chừng mười tuổi, đang vây quanh Tu Thần cười nói vui vẻ.

“Sao ta thấy khí tức này quen thuộc vậy?” Thượng Cung Cẩn nghi hoặc.

“Không lẽ là bọn Tiểu Long? Biến hình rồi sao?” Tiểu Bạch kêu lên kinh ngạc.

Bốn thần thú của Tu Thần trước giờ chẳng mấy khi tu luyện, tu vi tầm bậc bốn., Bọn nó trước khi chia ra cũng vẫn là bậc bốn, chỉ có thể nói tiếng người chứ không đủ để biến hình, chẳng lẽ bây giờ thăng cấp rồi sao?

“Thầy… ”

Kinh Như Tuyết bước đến trước mặt Tu Thần, khẽ gọi một tiếng.

“Tiểu thư, mọi người về rồi sao.” Phượng Hoàng nhìn thấy Kinh Như Tuyết, cười hi hi chạy đến muốn ôm chặt eo nàng. Kinh Như Tuyết giật mình vội lùi lại vài bước. Sau đó lại thêm một cô bé từ bên cạnh chạy đến, nhìn khá giống Kinh Như Tuyết.

“Tỷ tỷ!”

Kinh Như Tuyết nhìn thấy đối phương, thoáng sửng sốt, sau đó nói với vẻ không tin được: “Ngươi là tiểu Phượng?”

“Đúng vậy! Đại nhân thăng cấp tu vi cho bọn muội rồi! Muội hiện giờ cũng rất lợi hại đó!” Tiểu Phượng mừng rỡ nói.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc.

“Thái Đầu, ngươi…ngươi…” Phương Nhuế Nhuế cũng ngạc nhiên nhìn cô nhóc đứng trước mắt cô bé, đây là Huyền Vũ của cô bé.

Tu Thần đều hỏi ý kiến của các đồ đệ thần thú rồi mới đổi giới tính cho chúng.

Ba nữ đồ đệ đều chọn thần thú giống cái.

Đám thần thú này đều mang hình dáng trẻ con, nhìn đáng yêu vô cùng.

Năng lực cấp bảy của Tu Thần có thể tác dụng đơn độc, cũng có nghĩa là không tăng thời gian trên cơ thể bọn họ, nhưng có tác dụng với tu vi.

Thượng Cung Cẩn cũng ngẩn người nhìn tiểu Thanh Long của nàng, đầu óc ngơ ngẩn ra.

Tất cả đều sững người, hoàn toàn không hiểu rõ đây là tình huống gì.

“Đại nhân… ngài… ngài bây giờ đã đạt đến trình độ có thể thăng cấp tu vi tùy ý rồi sao?” Tiger ngước nhìn Tu Thần, ánh mắt ngập tràn kinh hãi và bất ngờ.

Nó nghĩ, Tu Thần đã lợi hại đến mức hoàn toàn không còn không gian để thăng cấp nữa rồi, nhìn tu vi của đám thần thú này chưa đến một canh giờ đã bùng nổ đến mức này, có phải là ngài ấy lại đột phá rồi không?

Thế giới của đại nhân rốt cục là như thế nào? Còn có thể tiếp tục đột phá được ư?

Ngay từ đầu Tiger đã không tưởng tượng ra nếu tiếp tục đột phá thì sẽ ra cái quái quỷ gì, bây giờ thì nó biết rồi! Tạo vật chủ đã là thì quá khứ rồi, hắn bây giờ là tạo cường giả!

Thủ đoạn như vậy thì những kẻ khác phải làm sao đây?

“Được rồi, đừng ngơ ngác nữa, lại đây.” Tu Thần vỗ tay nói.

Bọn Kinh Như Tuyết lục tục bước đến trước mặt Tu Thần.

Ba đệ tử đứng ở trên cùng, phía sau là bọn phi nhân loại Tiger.

Bọn chúng biết rõ vị trí của bản thân, Kinh Như Tuyết, Thượng Cung Cẩn và Phương Nhuế Nhuế mới là đệ tử của Tu Thần, còn bọn chúng chỉ là quan hệ khế yêu và thuộc hạ.

“Thế giới mới có cách chơi của thế giới mới, chút thực lực này của các ngươi không đủ.” Tu Thần nói.

Mọi người lộ rõ vẻ áy náy, thực ra đây luôn là nỗi đau trong lòng bọn họ.

Càng cố gắng, càng thăng cấp tu vi, bọn họ càng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tu Thần càng lớn, căn bản không giúp đỡ được gì cho hắn.

Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, đương nhiên cũng là động lực để bọn họ không ngừng thúc giục bản thân nỗ lực tu luyện.

Nhưng tu luyện không phải ngày một ngày hai mà thành, nó là cả một quá trình tích lũy

“Nhưng thân là đệ tử và hộ vệ miếu Thiên Thần , đặc quyền mà các ngươi đang có chắc chắn là độc nhất vô nhị, là đặc quyền mà bất cứ người nào của Chư Thiên Vạn Giới đều không xứng có được.” Tu Thần mỉm cười nhìn đám đệ tử đang buồn bã hổ thẹn, nói.

Mọi người ngẩng đầu, ánh mắt trở nên vô cùng kích động.

“Thầy! Có phải chúng đệ tử cũng có thể trở lên cực kỳ lợi hại giống bọn Thái Đầu không?” Phương Nhuế Nhuế kích động hỏi.

“Đương nhiên phải tu luyện.” Tu Thần nói.

“Thầy yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng tu luyện! Cố gắng sớm đuổi kịp thầy!” Thượng Cung Cẩn trịnh trọng.

Những người khác cũng lần lượt gật đầu, nét mặt nghiêm túc.

Tu Thần cho thì bọn họ lấy, Tu Thần không cho bọn họ cũng tuyệt đối không thấy bất công, không cảm thấy thất vọng buồn bã.

Nhìn đám người này bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Tu Thần cười nói:

“Đương nhiên cần phải tu luyện, nhưng khởi điểm tu luyện của người ở miếu Thiên Thần chúng ta là Thánh Thiên cảnh, mà Thánh Thiên cảnh là cảnh giới đỉnh cấp của tám mươi mốt Tử giới. Từ nay về sau, người của miếu Thiên Thần ta bắt đầu tu luyện từ Thánh Thiên cảnh!”

Mọi người: "???"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất