Chương 176: Kinh Nghiệm Đi Xem Mắt
"Đậu phụ thối? Mùi nặng quá."
Nguyệt tỷ xách đậu phụ thối lên và bày tỏ rằng khẩu vị của Chu Tự thật sự rất nặng.
"Lúc chiên mới nặng mùi, lúc ăn thì không nặng đến thế."
Thu Thiển ngồi bên cạnh bàn ăn nói.
Vẫn còn cơm canh thừa trên mặt bàn, Chu Tự ngồi xuống ăn cơm, tiện thể nói về chuyện giấc mơ.
"Tra ra rồi, khả năng là có liên quan đến Thần Minh, cho nên Thu Thiển bị kéo vào. Trong tình huống bình thường thì cũng sẽ không bị như vậy, nhưng ngày đó Thu Thiển đã hấp thu không ít thần lực, cho nên lực cộng hưởng gia tăng."
Chu Ngưng Nguyệt ăn đậu phụ thối với vẻ mặt ghét bỏ nhưng hoàn toàn không có ý định dừng lại:
"Thật ra sau khi đi vào mà muốn đi ra thì cũng không dễ dàng lắm đâu, dù sao thì Thu Thiển vẫn chưa khống chế được thần lực tốt đến mức đó. Lý do tối hôm qua có thể đi ra, hẳn là nhờ vào hồng lăng. Đó là thứ cha và mẹ cùng chế tạo, có thể đối chọi lại với cộng hưởng. Thế nhưng càng đi vào sâu thì càng phải cẩn trọng. Không thể đảm bảo có thể đi ra trong một khoảng thời gian ngắn, cách tốt nhất là tới gần với nửa còn lại của pháp bảo. Cũng chính là chiếc vòng màu đen trên tay ngươi, như vậy thì dù là đi vào sâu, cũng vẫn có thể nhanh chóng đi ra. Cho nên đêm nay các ngươi ngủ chung đi.”
Chu Ngưng Nguyệt nói mà không thèm suy nghĩ, chẳng hề cảm thấy rằng những điều mình nói có gì đáng kinh ngạc.
Chu Tự cảm thấy Nguyệt tỷ thật đúng là...Một người chị tuyệt vời nhất trên đời.
Có thể nói ra câu như này mà mặt không đỏ tim không đập, dáng vẻ như là vì tốt cho Thu Thiển vậy.
Hiên ngang lẫm liệt.
Thu Thiển:
"…"
Chu Tự không nói gì, cúi đầu ăn cơm.
Suy nghĩ kỹ lại thì ngủ chung một chỗ có vẻ là tiến triển hơi nhanh quá rồi đấy nhỉ.
Tính cách Thu tỷ tuy là mạnh mẽ, nhưng nàng vẫn sẽ đỏ mặt.
Nhất là lúc tặng hoa cho hắn.
"Vậy nên mỗi khi trời tối thì Thu tỷ đều sẽ bị kéo vào sao?"
Chu Tự đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Về chuyện ngủ nghê thì cũng lâu lắm rồi hắn không trở về phòng ngủ, vẫn luôn học tập hoặc là tu luyện ở phòng khách.
Thu tỷ có thể ngủ trên ghế sô pha, làm vậy thì khoảng cách vẫn rất gần.
Mà cũng không có gánh nặng tâm lý.
Hiện giờ hắn cần phải học tập, nhất định phải đọc hết “Hoang Cổ Kinh Thế Thư” trước khi ma chủng đạt đủ chín vòng. Đó mới chính là lúc mà công lực nghìn năm biến đổi.
Không biết sẽ biến thành thế nào đây.
"Đúng vậy, cứ tiến thẳng vào trong là được, gần đây ta đang nghiên cứu xem làm thế nào để triệu hồi nơi đó ra ngoài. Nó hẳn là ranh giới của một khu vực thần bí nào đó, tương tự như vương quốc của thần chẳng hạn."
Chu Ngưng Nguyệt ăn đậu phụ thối xong thì bắt đầu ăn đồ ăn trên mặt bàn:
"Đồ ăn hơi nhiều, chắc ngươi không ăn hết đâu."
Chu Tự không để ý, chỉ lấy di động ra, sau đó gửi hai tấm hình tới:
"Tấm thứ nhất là trận pháp Nguyệt tỷ muốn, nghe nói là khó lắm. Thứ hai là Triệu Hoán Đồ hắn cho ta. Có thể triệu hoán bí cảnh ra ngoài."
Chu Ngưng Nguyệt khá ngạc nhiên khi nhìn thấy trận pháp, trận pháp này đúng thật là khó quá đi mất.
Sau đó nàng lại nhìn triệu hoán trận, có lẽ là làm được:
"Người này là ai vậy? Ngươi quen kiểu gì?"
"Lúc làm việc hắn hỏi ta một vài vấn đề, sau đó còn tới tìm ta tâm sự nữa."
Chu Tự vừa ăn cơm vừa kể về chuyện của Lý Lạc Thư:
"Dạo gần đây hắn đang đi xem mắt, tới tìm ta hỏi kinh nghiệm. Là một người rất tài giỏi, tiếp đó thì chúng ta nói tới chuyện trận pháp và Thanh Thành."
"Ngươi có kinh nghiệm đi xem mắt?"
Thu Thiển nhìn về phía Chu Tự với một vẻ mặt mới lạ.
"Một lần không tính là có kinh nghiệm à?"
Chu Tự hỏi.
Thu Thiển không nói thêm gì nữa.
"Ngày mai ta và Thu Thiển tới xem thử một chút."
Chu Ngưng Nguyệt cất điện thoại tiếp tục ăn đồ ăn.
"Dùng Kim Quang Thần Chú thì có thể tránh bị môi trường kéo theo."
Chu Tự bổ sung một câu.
Nguyệt tỷ gật đầu, không để ý chút nào, xem ra trong lòng đã có tính toán từ sớm rồi.
Ăn xong, Chu Tự ngồi ở phòng khách, bắt đầu đọc sách và nghiên cứu.
Thu Thiển ngồi ở phía đối diện chỉnh lý tài liệu, muốn dạy hắn phần tiếp theo.
Nàng lật cuốn “Hoang Cổ Kinh Thế Thư” trên tay, chủ yếu là muốn xem thử phần sau có bao nhiêu chữ Chu Tự không hiểu, như vậy có thể căn cứ theo những chữ đó để dạy Chu Tự.
Thế thì không bao lâu nữa là có thể đọc hiểu quyển sách này hoàn toàn.
Chu Ngưng Nguyệt ngồi xổm ở trận pháp trước mặt, không ngừng sửa chữa.
"Nguyệt tỷ, tại sao ta cứ cảm giác như ngày nào ngươi cũng sửa đổi trận pháp vậy?"
Chu Tự mở miệng hỏi.
Lần nào hắn cũng cảm thấy rằng trận pháp đều bị sửa đổi, một vài trận pháp phụ trợ xung quanh cũng bị tổn tại.
"Vì mỗi ngày mỗi khắc, trận pháp ăn khớp với trời đất, dù nói một cách tương đối thì tất cả đều cố định, nhưng trên thực tế thì đều đang chuyển động. Ta cố gắng lợi dụng môi trường xung quanh để dẫn tới sự thay đổi, thế nhưng vẫn cảm thấy còn chưa đủ. Nếu như muốn trận pháp này phát huy được hiệu quả và lợi ích lớn nhất thì vẫn phải sửa chữa mỗi ngày. À đúng rồi, nghe nói sầu riêng rất ngọt, ngươi nhớ kỹ ngày mai mua một quả về nhé, nho ngọt ngươi mua không đủ ngọt, Thu Thiển mua ngọt hơn."