Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 179: Sao Lại Thế?

Chương 179: Sao Lại Thế?


Không biết có xuất hiện đặc hiệu gì không.
Không có cũng chẳng sao cả, đặc hiệu của hắn bây giờ đã có thể xem như không tệ rồi.
Ngay vào lúc hắn định tiếp tục học tập, bỗng thấy Thu Thiển mở mắt ra.
“Lại vào à?”
Chu Tự lập tức hỏi thăm.
“Ừ.”
Thu Thiển gật đầu, sau đó ngồi dậy sửa tóc, khiến mình không đến nỗi lộn xộn.
“Thu tỷ, chảy nước miếng kìa.”
Chu Tự nhắc nhở.
Thu Thiển giật mình, vội vàng sờ miệng.
Nhưng không có gì cả.
Chu Tự cười, tự nhiên thấy rất thú vị.
Thu Thiển nhìn Chu Tự, trong đầu nghĩ nên bỏ thêm bao nhiêu bả đậu vào điểm tâm đây?
“Khụ khụ.”
Ho hai tiếng, Chu Tự hỏi chuyện trong mộng cảnh.
Thu Thiển kể lại từ đầu đến đuôi, nhưng mà nàng không nói mình đã đánh cái nữ thi đáng sợ đó thế nào.
Chu Tự mặc niệm vài giây cho nữ thi, hù dọa được Thu tỷ thì cách xuống sân khấu chắc chắn là không đẹp nổi.
Nhưng hắn lại chú ý đến những thứ mà Thu tỷ đã gặp.
Có người triệu hồi, đối diện một vườn hoa Bỉ Ngạn có cầu, bên kia cầu có một tòa thành, trong thành có một bức tranh, cúng bái ai đó vì trái trên cây.
Rất nhiều thông tin, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu, cần phải có Nguyệt tỷ hoặc Lý Lạc Thư đi điều tra.
“Nghĩ kỹ lại thì trong lúc vừa mở cửa ra, ta có một cảm giác hiểu ra gì đó, cứ như là tu luyện ở trong đó sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Thu Thiển nói.
Nàng không chắc về điều này, bởi vì cảm giác đó chỉ trong một chớp mắt mà thôi.
“Thu tỷ cảm thấy sẽ là ai triệu hồi? Có phải là nàng kéo ngươi vào không?”
Chu Tự hỏi.
Có vẻ không phải là người đã gọi hắn.
Thu Thiển nằm nhoài trên mặt bàn, lười biếng lắc đầu:
“Không biết, không có cảm giác gì rõ ràng hết.”
“Vậy Thu tỷ muốn về phòng ngủ không?”
Chu Tự nhìn Thu Thiển nằm dài trên mặt bàn.
Bình thường mà nói thì vừa mới ra ngoài, tạm thời sẽ không vào lại.
Cho nên là có thể về ngủ.
Nghe Chu Tự hỏi, Thu Thiển nằm nhoài trên bàn nghiêng đầu nhìn Chu Tự, hỏi:
“Ta sợ, có thể ở lại đây không?”
“Thu tỷ, ta không bị lừa lần nữa đâu.”
Chu Tự nghiêm mặt nói.
Sao hắn có thể bị trêu đùa nhiều lần được?
Thu Thiển không nói gì, về phòng:
“Ta về phòng ngủ.”
Đi đến nửa đường, Thu Thiển dừng bước, quay lại nhìn Chu Tự, hỏi lại lần nữa:
“Vậy cái đó được không?”
“Được.”
Chu Tự gật đầu.
“Ha ~”
Thu Thiển cười, sau đó đi về phòng:
“Ngủ ngon.”
Chu Tự:
“…”
Được rồi, Thu tỷ cái gì cũng biết, không chơi lại nàng.
Sau đó hắn lại đi tu luyện, vốn cứ tưởng Thu tỷ muốn ngủ bên cạnh hắn, hắn đã chuẩn bị học tập cả một đêm rồi.
Xem ra vẫn phải tu luyện thêm một chút, phát tiền lương cho ma chủng để nó có sức lực tạo được chín cái vòng.

Sáng sớm.
Chu Tự vận chuyển hết một chu thiên, cảm giác linh khí trong người có gì đó thay đổi.
Màu thứ sáu xuất hiện.
Quả nhiên là màu xanh lam.
Tức là trạng thái đã khá tốt rồi, nếu được thì hắn có thể miễn cưỡng tấn thăng linh khí, nhưng không vội, nhờ lúc trước nhị thúc giúp đỡ, màu thứ bảy cũng sẽ xuất hiện sớm thôi.
Kim Quang Thần Chú hình như cũng dựa vào linh khí.
Dùng ma chủng mở Kim Quang Thần Chú không có hiệu quả tốt như thế, lực lượng khác nhau chỉ là một phần lý do mà thôi, phần lớn vẫn là vì nhị thúc giúp hắn vận chuyển linh khí.
Cho nên mới đạt đến cảnh giới cao nhất.
“Chào buổi sáng, bây giờ là 7 giờ 18, cũng xem như trễ rồi đó, gần đây ngươi hay tu luyện trễ lắm. Thời tiết vẫn đẹp nhỉ.”
Thu Thiển nói.
Rất nhanh sau đó lại có một giọng khác:
“Thu Thiển, mau ăn sáng thôi.”
Là giọng của Nguyệt tỷ.
Chu Tự nhìn về phía phòng bếp, phát hiện Nguyệt tỷ nằm trên bàn viết vẽ gì đó.
Rất ít khi thấy Nguyệt tỷ dậy sớm thế này.
“Nguyệt tỷ đang tính toán trận pháp hôm qua ngươi cho nàng, trước khi giải được nó, nàng sẽ dậy rất sớm.”
Thu Thiển giải thích.
“Còn rất nhiều thời gian mà? Sao vội vã thế?”
Chu Tự tò mò.
“Bởi vì vài ngày nữa, có thể Nguyệt tỷ sẽ phải về Ma Môn một chuyến.”
Thu Thiển đứng lên, vén váy ngồi xuống trước mặt Chu Tự.
Lúc này Thu Thiển mặc váy ngắn và áo sơ mi, chống cằm bằng hai tay nhìn Chu Tự:
“Ta phát hiện có rất nhiều bộ quần áo đã mặc cho ngươi xem rồi, còn mặc tiếp nữa thì sẽ khiến ngươi không còn cảm giác mới mẻ. Có phải nên phát thêm cho ta một, hai trăm đồng vào tiền lương tuần này không? Ta muốn mua một bộ váy ngắn cổ sâu để báo giờ cho ngươi, chuyên dùng luôn.”
Chu Tự:
“…”

“Quả nhiên, kiểu này là dễ lừa tiền của đàn ông nhất, thì ra 500 đồng một đêm là từ đây à?”
Thu Thiển cầm 200 đồng đi vào phòng bếp, vừa đi còn vừa ngoái đầu nhìn Chu Tự.
Chu Tự:
“…”
Mình đối xử với họ tốt quá, 200 đồng là nhiều lắm đấy.
Hắn muốn từ chối nhưng lại cảm thấy chỉ có 200 đồng mà thôi, không sao cả.
Vị hôn thê mà.
Quần áo cũng nên mua, mẹ cũng nói phải mua quần áo cho Thu Thiển nên đưa tiền sớm.
Sau đó lại hối hận, hay là lần sau không đưa nữa?
Đương nhiên, nếu Thu Thiền mua áo cổ sâu, váy ngắn về mặc báo thời gian cho hắn, hắn cảm thấy còn có thể tiếp tục đưa tiền vì cặp mắt của mình.
Mắt liền tim là như thế đấy.
Chu Tự đứng dậy đi rửa mặt, sau đó mới ngồi bên bàn cơm hỏi chuyện Thu Thiển vừa mới nói:
“Thu tỷ vừa nói mấy hôm nữa Nguyệt tỷ phải về Ma Môn? Tại sao thế?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất