Chương 406: Phải Chuồn Nhanh Nhanh
Chu Tự:
"..."
Rất giống tác phong của Thánh Tử Ma Đạo, nhưng lại là do nhị thúc ép mà ra.
Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể đồng ý, thật ra cũng rất thú vị.
"Ta có một chuyện muốn hỏi thăm nhị thúc"
Đột nhiên Chu Tự nhớ tới chuyện gì đó, hắn nói tiếp:
"Ta nghe nói Đạo Tông Thiên Vân có một người vô cùng lợi hại, khí huyết của hắn như đại dương mênh mông, bóng lưng tựa sơn hải, quang mang chiếu nhật nguyệt, đó là ai vậy?"
"Ngươi tìm hắn làm gì?"
Tô Trần nghe vậy thì cảm thấy hứng thú, hắn hỏi ngược.
"Nhị thúc quen hắn à?"
Chu Tự vô cùng vui mừng, hắn giải thích:
"Chuyện là thế này, ta ở Thanh Thành...
Hắn kể sơ qua về chuyện gặp phải Thái Dương Thần ở Thanh Thành, sau đó thu hoạch được quyền hành Thái Dương, sau đó còn nói đạt được cao nhân chỉ điểm có thể tìm ba người trợ giúp, nên mới muốn tìm người này cho Tổ Trần Nghe.
"Ba người, vì sao ngươi nhất định phải tìm người của Đạo Tông Thiên Vân này?"
Tô Trần rất kinh ngạc khi nghe Chu Tự nói hắn đã gặp được Thái Dương Thần, cũng vô cùng kinh ngạc khi nghe hắn lấy được hạt giống quyền hành Thái Dương. Nhưng hắn tò mò nhất là vì sao lại chọn người khó nhất trong ba người đó.
"Bởi vì hai người khác, một là cự phách Ma Đạo, đại khái chính là cha ta. Ta có hỏi qua hắn thì hắn nói hắn bảy mươi bảy ký, không đè ép được, để ta tự cầu phúc cho bản thân đi. Người thứ hai có đặc điểm chính là thiên nhân hợp nhất.."
Chu Tự dừng lại rồi nhìn chằm chằm nhị thúc của mình, ra vẻ những điều phía sau hắn không cần nói Tô Trần cũng biết.
Tô Trần cười khan hai tiếng rồi về lại chủ đề ban đầu:
"Đúng là ta có quen người này, nhưng gần như là không thể mời hắn giúp đỡ được. Đến lúc đó ta sẽ để ý giúp ngươi.
"Người đó là ai?"
Chu Tự thử hỏi.
"Ta có nói ngươi cũng không biết, chỉ có thể bảo rằng hắn không hợp với cha ngươi lắm.
Tô Trần cũng không nói thêm, hắn chỉ bảo:
"Bây giờ ta tẩy rửa lực lượng giúp ngươi trước đã"
"Vâng"
Chu Tự vừa hưng phấn vừa kích động.
Tẩy rửa lực lượng cũng giống như là đưa đại bảo kiếm cho Ma Chủng, gần đây Ma Chủng càng ngày càng đồi phế. Đã cho nghỉ ngơi hai ngày rồi vẫn chưa thấy chuyển biến tốt đẹp.
Có nhị thúc giúp đỡ thì có lẽ sẽ để nó thể hiện ra sức sống.
"Nhắm mắt lại, cảm nhận sự biến hóa của thân thể. Không đốn ngộ được nhưng có thể giúp gươi tăng cao tu vi, tiêu hóa kỳ ngộ tốt hơn.
Tô Trần đứng dậy, hắn giơ tay lên rồi nói.
Chu Tự nhắm mắt lại, một lát sau hắn cảm thấy mi tâm của mình bị chạm nhẹ một cái.
Tiếp theo đó, linh khí trong cơ thể khôi phục bình tĩnh, lực lượng chảy đều như suối, bên tai có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Gió nhẹ thổi qua, Chu Tự cảm giác như mình đang ở trên thảo nguyên đón gió.
Chỉ trong chốc lát, hắn lại cảm giác như mình đang ở trên núi cao nhìn mây cuộn mây tan.
Tâm cảnh bình thản, lực lượng tùy theo ý niệm dẫn động.
Trong lúc nhất thời, Ma Chủng trước đây còn mỏi mệt không chịu nổi, đồi phế tuyệt vọng lại được truyền vào nguồn sinh cơ, như rót vào một lượng máu mới, cũng đã trở lại trạng thái ban đầu.
Chu Tự có thể cảm nhận sự thay đổi rõ rệt của Ma Chủng, hắn biết là ngày mai có thể thuận lợi xuất hiện vòng thứ sáu.
Có lẽ chỉ cần một tuần là có thể đạt được mốc chín cái vòng.
Sau khi tiến vào Trận Linh ngũ phẩm là có thể để đặc hiệu ảnh hưởng tới xung quanh, cũng có thể bắt đầu tu luyện Thí Thần Nhất Trảm Đao, nâng cao đặc hiệu Phá Thiên Ma Thể lên một bước.
"Nhân cơ hội này vận chuyển Chu Thiên Kinh, có thể đạt được khá nhiều lợi ích"
Giọng nói của nhị thúc vang lên.
Chu Tự không dám chần chờ, hắn vội vàng vận chuyển Chu Thiên Kinh, bắt đầu phát tiền lương cho Ma Chủng.
Chạng vạng tối.
Chu Tự tỉnh lại từ trong tu luyện.
Đập vào tầm mắt hắn là nắng chiều, hùng vĩ phi thường, vạt nắng như ngọn lửa rực cháy đốt mất nửa bầu trời. Trong lúc nhất thời, hắn nhớ lại bài văn Ráng Đỏ mà mình đã học lúc tiểu học, hình như còn phải học thuộc... Lúc đó hắn mới lớp ba, đã trở thành con nhà người ta trong mắt người khác.
Cả lớp đều phải cố gắng học tập dưới bóng ma của hắn.
"Đẹp thật đấy, gọi Thu tỷ tới xem vậy.
Hắn nói lẩm bẩm.
Nhưng vừa dứt lời, bên cạnh đã vang lên tiếng Thu Thiển:
"Ta đây.
Chu Tự quay đầu, hắn không chỉ nhìn thấy Thu tỷ, còn thấy nhị thúc và nhị thẩm đang vừa uống trà vừa cười trộm.
"..."
Lỡ lời xấu hổ, khiến mặt hắn đỏ rực lên.
May mà Tô Trần không để cho Chu Tự có thời gian suy nghĩ, hắn đưa cho Chu Tự một khối ngọc rồi nói:
"Cầm theo nó đi Thất Thiên Tháp đi, lúc ra nhớ phải rời khỏi đó ngay, nếu không ta sợ ngươi không đi được. Khối ngọc thạch hình nón, to khoảng ngón út, xanh biếc long lanh.
Chu Tự nắm lấy:
"Nhị thúc nhớ hỏi người đó giúp ta, có hứng thú với đồ ở Thanh Thành không nhé?"
"Uống ly trà rồi xuất phát đi"
Tô Trần gật đầu, hắn rót cho Chu Tự và Thu Thiển một ly trà.
Hai người uống trà xong thì chào Tô Trần và Liễu Bắc Uyển.
"Ta đã nói cho Thu Thiển biết đường tới nhà ăn rồi, các ngươi mà đói bụng thì nhớ qua đó ăn chút gì"
Liễu Bắc Uyển dặn dò.
"Vâng, nhị thẩm Chu Tự vẫy tay trả lời.
"Lần sau nhớ gọi tiểu di"
Liễu Bắc Uyển nhắc nhở thêm lần nữa.
"Ta biết rồi nhị thẩm "..."
Đứa nhỏ này đúng là chọc tức người thật đấy.
"Tiền bối, bọn ta đi trước đây"
"Gọi tiểu di.
1090 chữ