Chương 020: Đúng thời cơ. (1)
Đừng nghĩ chỉ bọn giết người buôn ma túy mới khó chơi, bọn trộm vặt này cũng khó chơi lắm, đối phó lũ rác rưởi này không đơn giản như người dân, dọa cái là xong. Có tên mồm nói liến thoắng, khai hết rồi, vài phút sau lại chối, nhưng mà dấu tay trên tang vật rành rành ra đó, khiến một bộ phận cúi đầu nhận tội. Nhưng đại đa số không nhận, dân cảnh được đưa tới hỗ trợ gặp khó, dù sao vài thủ đoạn không thể dùng, nơi này không phải nhà mình.
Chị Phượng không nhiều lời, xách tai thằng trộm đi, ném vào cái phòng có Lý Nhị Đông và Thử Tiêu đang ngồi ăn mỳ úp giải quyết bữa tối kèm bữa trưa, thế là ba phút sau có tiếng kêu gào đập cửa xin khai.
Cảnh sát và tội phạm đấu trí với nhau, sử dụng thủ đoạn là cần thiết, đừng mong đi giảng giải đạo đức pháp chế với bọn quanh năm dựa vào ăn trộm kiếm sống này. Về thủ đoạn là gì, dân cảnh không hỏi, nhưng chứng kiến mấy tên trộm tỏ ra cực kỳ sợ hãi, vừa khai vừa gãi, mắt thì cứ đảo về căn phòng kia, như sợ quay lại đó.
Dư Tội không tham gia thẩm vấn, cũng không làm hồ sơ, y một mình cầm một tấm ảnh phác họa công phu, đó là một nữ nhân rất xinh đẹp tinh khiết như nước suối núi cao, còn ai ngoài người cho Dư Tội vài cào trên mặt khiến y nhớ mãi.
Đi quanh bọn trộm, úi dời đủ kiểu, loại điệu đà chảy dớt, già sắp không lết nổi, lại còn cả vị thành niên, đều không phù hợp lắm, Dư Tội nhìn tên trộm trung niên, lạnh lùng ra lệnh:” Đưa tay ra.”
Tên trộm không hiểu song vẫn đưa tay, Dư Tội quan sát ngón trỏ và ngón giữa, sau đó đưa ảnh tới: “ Biết không?”
Nheo mắt lại nhìn một hồi, sau đó mặt mờ mịt lắc đầu, tên trộm ăn ngay một cú đá đau điếng.
Dư Tội suy nghĩ, nữ nhân đó thủ pháp cao siêu, muốn tìm phải tìm từ đồng nghiệp, loại dựa vào kỹ thuật tay kiếm cơm, già quá loại, trẻ quá loại, dùng nhíp loại, quá ngu ngốc cũng loại, đi lòng vòng kiếm vài người phù hợp mà hỏi đều không ai biết.
“ Nhận ra không? Nếu nhận ra thì thả mày.” Dư Tội tới trước mặt một tên trộm trên 20, bắt được ở trung tâm mua sắm, thằng khốn mặt trát phấn tóc bôi keo, ngón tay thon dài, không biết còn tưởng là nghệ sĩ piano, thủ pháp chắc không tệ, giữa khe ngón tay nổi vết chai:
“ Thật, thật không ạ.” Trộm đẹp trai động lòng:
“ Tao bắt được thì tao thả được.” Dư Tội đá một cái thể hiện quyền uy:
“ Dạ ...” Trộm đẹp trai nhìn ảnh, buột miệng: “ A, giống Lâm Chí Linh, không không .... Aoi Sora quá!”
Chát!
Dư Tội thẳng tay cho một cái tát, làm thằng trộm mặt lệch sang một bên, trộm đẹp trai ủy khuất co ro nhìn ánh mắt tàn nhẫn kia, không dám ba hoa nữa.
Không phải người cần tìm, Dư Tội bỏ qua hỏi người khác, nhưng mà không ai biết làm y thất vọng rời khỏi phòng tạm giam, châm một điếu thuốc, cầm bức ảnh lên nhìn si dại, ai không biết còn tưởng y đang nhìn ảnh bạn gái. Nữ nhân này rất xinh đẹp, thằng trộm kia kỳ thực nói không sai, khuôn mặt giống cô giáo Aoi Sora, còn mắt là của Lâm Chí Linh, đại đa số mỹ nữ khuôn mặt có điểm chung, đó là khơi lên khát vọng trong lòng nam nhân.
Ví dụ như cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy, có kích động muốn yêu thương, hay thấy rất gợi cảm, hoặc khơi lên dục vọng? Còn có lẽ là cao quý, khao khát chinh phục?
Cái bức ảnh trước mắt khơi lên toàn bộ dục vọng của Dư Tội, cũng có lẽ là thế mà trong tích tắc y đã mất tập trung, để nữ tặc lợi dụng. Nếu nữ tặc đó mà xấu như Lý Nhị Đông, mẹ nó, đảm bảo Dư Tội đã cho một cước gục tại chỗ sau đó còng tay vào, làm gì thành trò hề như bây giờ.
Nói như thế không thể trách nữ tặc mà chỉ có thể trách mình à, Dư Tội tay sờ má, mắt nhìn bức ảnh, toàn bộ dục vọng lúc này biến thành thất vọng.
“ Dư Nhi, Dư Nhi! ....”
Thấy Thử Tiêu rón rén đi tới, Dư Tội vừa nghe thấy nhanh chóng dấu hết cảm xúc trên khuôn mặt, dập tắt điếu thuốc thuận miệng hỏi:” Thế nào, chơi sướng chứ hả?”
“ Sướng lắm, ha ha ha, lũ này không chịu đựng tốt như Gấu Chó và Súc Sinh, vài chiêu là ngoan ngay ... Phải rồi, giới thiệu cho cậu một mỹ nữ.” Thư Tiêu chỉ cô gái phía sau:
Dư Tội nhận ra, là cô gái mất ví trên xe bus.
“ Làm quen một chút, tôi tên là Lai Văn, họ Lai trong lai khứ, Văn trong văn chương.” Cô gái đưa tay ra, rất tự nhiên, rất xinh đẹp, khi nói chuyện đôi mắt chớp chớp, không biết là do ánh đèn hay là toàn thân khí chất, đẹp hơn rất nhiều lúc nổi cơn tam bành:
Dư Tội chẳng có hứng thú thẩm mỹ đó, phiền phức phẩy tay:” Khỏi cần cám ơn, sau này ra đường cẩn thận.”
Đến tay cũng chẳng thèm bắt làm cô gái ngượng ngùng rụt tay lại, nhìn Thử Tiêu, Thử Tiêu thấy mất mặt lắm, người ta lấy lời khai xong, chuyên môn đi cám ơn mọi người, ai chẳng như được ân sủng, vậy mà thằng máu lạnh này nó giở thái độ khốn nạn đó ra:” Đừng để ý tới cậu ta, cậu ta hơi đần độn, không biết ăn nói.”
Lai Văn nhìn Dư Tội, lúc này bọn họ đứng ở ngoài sân, ánh đèn bóng cây rập rạp tạo thành bức tranh sáng tôi, nửa khuôn mặt Dư Tội ẩn dấu, cảm giác thần bí làm cô tò mò:” Không phải chứ, tôi thấy mọi người nghe anh ấy lắm mà.”
Í, em gái này mắt tinh thế, Thư Tiêu nói xấu Dư Tội:” Cô không hiểu, cậu ta không giống tôi, cậu ta chỉ hứng thú với trộm, không hứng thú với mỹ nữ.”
Lai Văn bị chọc cười, nói với Dư Tội ngồi đó im lìm nhìn bức ảnh cất giọng thật ngọt:” Anh cảnh sát ơi, không tới mức lãnh đạm với quần chúng như thế chứ?”
“ Tôi đã nói sau này cẩn thận rồi, còn chưa đủ quan tâm à, làm quen thì khỏi cần.” Dư Tội trơ ra như tảng đá:
Oa, chưa từng bị phũ phàng như thế, lại còn là chàng trai hết sức bình thường nữa chứ, tổn thương tự tôn ghê gớm, mỹ nữ giận rồi, đổi khẩu khí:” Này cái anh kia, làm cái gì kiêu thế hả, tôi có thể xem là mỹ nữ, còn anh miễn cưỡng cũng chẳng thể coi là soái ca, vênh váo gì, quản giáo cũng không vênh như anh.”
“ Đừng kích thích tôi, tôi biết cô làm gì, cũng biết cô muốn làm gì, định giờ trò trước mặt tôi à?” Dư Tội bĩu môi khinh bỉ, y liên tưởng cô gái này với Thẩm Gia Văn, nữ nhân có tâm kế lợi hại hơn nam nhân nhiều, nhất khi mang theo khuôn mặt đẹp đẽ:
“ Anh ... Biết? Tôi làm gì?” Lai Văn lấy làm lạ chỉ bản thân, nhìn Thử Tiêu, thấy hắn bày ra cái mắt thộn, chỉ có chạm mặt một hai lần, chắc chắn là không biết, thách thức: “ Nói xem nào, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”
“ Liên quan tới tin tức.” Dư Tôi nói một câu, khóe miệng Lai Văn giống đang cười, y phát hiện ngay, bố xung:” Phóng viên.”
“ Xin lỗi ngài Sherlock Holmes, cảnh sát Nghiêm, anh thấy tôi khống phóng viên không?” Lai Văn kéo dài giọng quay sang Thử Tiêu, thái độ khác hẳn, hỏi:
Nghiêm Đức Tiêu chỉ nhìn mông với ngực người ta mà ra được thì là kỳ tài rồi, thật thà lắc đầu:” Tôi không biết.”
“ Sự nghiệp bình thường, còn chưa thành nhân viên chính thức chứ gì?” Dư Tội kệ người ta phủ nhận, thêm một câu:
“ Anh đang nói tôi đấy à?” Giọng Lai Văn cao lên mấy phần:
Không thừa nhận, nhưng với Dư Tội mà nói không khác gì xác nhận:” Vẫn ở tuyến đầu săn tin hả, không phải người bản địa? Cái nghề của cô muốn vươn lên được chắc khó hơn chúng tôi, muốn tới đây khai quật ít tin tức, không được đâu, nơi này tính bảo mật cao lắm.”
Nói xong lười nhác đứng dậy, muốn về phòng thẩm vấn, thử vận may với mấy tên trộm vặt, Lai Văn líu lưỡi, không có tí phản ứng nào, tựa hồ bị đả kích mạnh.