Chương 026: Gặp lại cấp trên. (1)
Một tuần sau!
Sáng hôm đó bầu trời âm u, đám mây xám xịt che hết ánh nắng, Dư Tội kéo rèm ra mới phát hiện ra là trời mưa, giọt nước mưa li ti cứ tí ta tí tách chảy từ trên mái ngói xuống ban công, cả thành phố như bao phủ trong làn sương mờ, giống sư sương sớm đậm đặc ở phương bắc, chỉ khác là lúc này ở phương bắc vẫn lạnh căm, nhưng ở đây ngột ngạt oi bức lắm rồi.
Ra ngoài được một tuần rồi, người muốn gặp không thấy, người không muốn gặp thì ngày ngày lượn lờ bên cạnh. Cái thằng béo khốn kiếp đó ngày nào chỉ ăn với chơi, toàn bộ thắng cảnh của Quảng Châu đi bị nó hết lượt. Dư Tội không có hứng thú ấy, cảm giác chưa thích ứng lắm với thế giới bên ngoài, y ở lỳ trong phòng thể dục của nhà khách luyện tập phục hồi thể lực. Có lẽ y ít nhiều mắc chứng nghiện tập luyện, ăn nhiều, ngủ nhiều, vận động nhiều, thêm vào tắm trong ánh nắng mặt trời tự do, mọi mầm bệnh ngầm sinh ra trong trại đều biến mất.
Dư Tội mở toang cửa sổ, để nước mưa ùa vào phòng, nơi này không có tuyết lạnh thấu xương mà y yêu thích, mưa cũng tạm vậy, để nước mưa li ti âm ấm bắn lên mặt, ngây ra nhìn cơn mưa nhỏ. Đường phố bên ngoài vẫn náo nhiệt, xuất hiện thêm nhiều chiếc ô đủ màu đẹp đẽ tăng thêm vài phần cho các cô gái phương nam, lòng y chỉ có sự xa lạ, đây không phải thế giới thuộc về mình, đôi lúc y hoài niệm thế giới trong nhà giam, thân thể mất tự do, nhưng linh hồn giải phóng, không phải mang cái mặt nạ mà sống như bây giờ.
Đúng vậy, lúc này Dư Tội đã đeo mặt nạ lên rồi, vì y cực kỳ muốn gặp cái người đã tống y vào trong đó, nhưng lại cứ tỏ ra chẳng hề bận tâm, giấu cảm xúc thật sâu. Mấy lần dọa Thử Tiêu là y về Sơn Bắc làm thằng đó sợ vãi đãi, hết lời dỗ dành.
Kỳ thực Dư Tội rất muốn mặc lên người bộ cảnh phục, đeo hàm cảnh ti cấp ba, vì y thấy đó là phần thưởng xứng đáng cho hi sinh của y, nhưng y lại làm ra vẻ không muốn làm cảnh sát.
Y vũng vẫy đấu tranh, vì đã thất vọng tràn trề, thất vọng tột đỉnh với cái nghề này, đồng thời mặt khác, y cũng muốn trở thành họ, vì thứ đặc quyền đó, muốn trở thành người dẫm đạp người khác chứ không phải là người bị dẫm đạp.
Vì thế tuy có cả dòng dùng nham âm thầm chảy trong người, Dư Tội vẫn kìm nén.
Tuyệt đối y sẽ không bỏ cái nghề này, thậm chí phải leo lên cao, rồi sẽ tới một ngày, y sẽ có đủ quyền lực thao túng cuộc chơi.
Đó tạm thời là mục tiêu của Dư Tội lúc này.
Quyết định ở lại rồi thì tất nhiên nảy sinh các câu hỏi, bước tiếp theo bọn họ muốn làm gì? Mục tiêu trong phòng giam là ai? Vì sao đợi lâu như thế? Mình phải ứng phó thế nào?
Thứ làm Dư Tội khó chịu nhất là nhiệm vụ này bắt đầu một cách hồ đồ, tiến hành một cách hồ đồ, trừ người sau màn nắm rõ tất cả, con cờ như y không hiểu được chuyện gì xảy ra, cứ nghĩ rằng mình ra rồi sẽ có quan lớn tới hỏi chi tiết chuyện xảy ra bên trong, nhưng y nhầm, chẳng ai hỏi gì cả, hiện giờ chỉ có thằng ăn hại Thử Tiêu bên cạnh.
"Phải rồi, thằng béo đó không dấu diếm gì mình đấy chứ?”
Cộc! Cộc! Cộc!
Khi Dư Tội tới gõ cửa phòng bên cạnh đứng ngoài hành lang yên tĩnh nghe thấy tiếng nhạc, giai điệu quen thuộc vang lên một cái ai cũng biết, chính là Tom và Jerry, mấy năm rồi mà trình độ thưởng thức của thằng này chẳng tiến bộ gì cả.
Một lúc sau Thử Tiêu mặc quần lửng ống rộng mở cửa, sau đó vội vã quay về xem bộ phim thiếu nhi toàn thế giới say mê trên chiếc TV màn hình rộng.
Dư Tội cầm điều khiển tắt nghiến TV đi, Thử Tiêu la chói tai, hùng hổ bò dậy mắt nhìn Dư Tội chằm chằm, đúng chuẩn hành bi bọn thiếu nhi bị lấy mất đồ chơi yêu thích. Dư Tội đẩy cái mặt tròn tròn của hắn sang bên, thả mình xuống giường.
Vốn Thử Tiêu không đấu lại được Dư Tội, huống hồ bây giờ khí chất cặn bã của Dư Tội đã hình thành càng không có dũng khí đó, hắn xìu ngay xuống làm giọng đau khổ: “ Dư Nhi, đừng dọa tôi nữa, tôi không biết thật mà, tôi chỉ được dặn bồi tiếp cậu ăn chơi, tập luyện khôi phục gì đó, cái khác tôi không biết.”
“ Bằng vào bản mặt anh, người ta chẳng cho biết gì ... Thử Tiêu, anh ở Quảng Châu đã đi tìm Tế muội tử chưa?” Dư Tội đi đường vòng, hỏi trực tiếp xem ra không moi được gì:
Hỏi tới chuyện thương tâm, mí mắt Thử Tiêu cụp xuống, mặt xị ra: “... Tìm rồi, mấy lần nhưng không tìm thấy, ngay ngày hôm sau tới nơi này tôi đã lẻn ra ngoài tìm cô ấy, căn nhà thuê chưa hết hạn nhưng không còn ai ở nữa, tôi muốn tới quê cô ấy tìm mà không rút mình ra được ... Số di động đã không dùng nữa, con mẹ nó chứ, cứ tưởng nhất dạ phu thê bách nhật ân, cậu nói xem chúng tôi ăn ngủ với nhau lâu như thế, sao tôi đi cô ấy cũng biến mất? Chẳng lẽ cô ấy bám lấy tôi vì tôi kiếm được tiền sao?”
Xem ra Thử Tiêu thực sự động lòng với Tế muội tử rồi, chỉ vì nhiệm vụ mà bỏ lỡ nhân duyên, không tìm thấy người, chỉ còn lại vô vàn suy đoán.
Còn vì sao à? Có lẽ xã hội này là thế, vợ chồng qua đường một hồi thôi, anh nhớ người ta, người ta chưa chắc coi ra gì. Dư Tội vốn tràn ngập thành kiến với xã hội, cho nên chẳng thấy bất ngờ, cũng chẳng phải tới an ủi Thử Tiêu: “ Vậy tổ chức biết chuyện phong lưu của anh chưa?”
Thử Tiêu áp giọng xuống rít nhỏ:” Vớ vẩn, tôi dám nói à?”
“ Anh không dám cũng không sao, tôi nói.” Dư Tội hời hợt buông một câu:
Thử Tiêu nhảy dựng lên, nghiến răng hăm dọa: “ Cậu dám à?”
“ Chẳng lẽ anh nghĩ tôi không dám, tôi phản ánh với xử trưởng Hữa, anh có vấn đề tác phong nghiêm trọng, khi thi hành nhiệm vụ chẳng những lừa được cả vạn đồng, còn dụ dỗ một cô gái nhà lành chưa tròn 18. Tệ hơn nữa còn bỏ rơi người ta, và tệ nhất là không hệ có ý khai báo với tổ chức.” Dư Tội nói mỗi lúc một nặng:
Thử Tiêu nghiến răng trèo trẹo, hắn không rõ Dư Tội nói bao nhiêu phần thật bao phần hăm dọa, hắn không chắc về con người Dư Tội lúc này:” Đừng nói như kiểu cậu chỉ làm việc tốt.”
“ Đúng thế, tôi chả làm cái mẹ gì hay ho, nhưng tôi vào trại giam rồi, xem như là đáng tội đi, còn anh, vấn đề lớn, còn mơ mặc cảnh phục à?”
“ Cậu ... Cậu, rốt cuộc cậu muốn gì, mấy ngày qua tôi phục vụ cậu như con, chỉ còn thiếu lên giường với cậu nữa thôi, cậu còn muốn gì?” Thử Tiêu biết Dư Tội uy hiếp có mục đích:
“ Tôi chẳng muốn gì hết, chỉ muốn biết tiếp theo tôi sẽ thế nào? Tiết lộ chút đi, nếu không tôi tiết lộ hết ... Không phục hả, dù anh mặc cảnh phục thật, giờ tôi là cảnh ti cấp ba, xử lý một tên thực tập dễ như trở bàn tay thôi.” Đủ cả cứng lẫn mềm, Dư Tội cảnh cáo: “ Đừng kiếm cớ, tôi biết anh vẫn báo cáo với người ta sau lưng tôi. Thử Tiêu, đó là tội phản bội anh em đấy.”
“ Chuyện đó, chuyện đó ....” Mặt Thử Tiêu dài như mặt lừa, bốn chữ "phản bội anh em” đâm thấu tim hắn, tức thì hết lời bao biện, chứng tỏ là đã báo cáo rồi:
Dư Tội gây sức ép tâm lý đã đủ, bắt đầu tra hỏi: “ Hứa Bình Thu ở Quảng Châu phải không?”
Quả nhiên Thử Tiêu không quanh co mà gật đầu.
Dư Tội vung tay tát một phát, đây là thói xấu ở trong trại giam:” Biết ngay là anh lừa tôi, lúc tới đây có mấy người?”
“ Chỉ tôi và xử trưởng Hứa.”
“ Có gặp ai không?” Dư Tội đưa tay ra bóp mũi Thử Tiêu:
Thử Tiêu kêu khổ không thôi: “ Không có, không có, chỉ mấy người đó, tôi cũng không biết tên, chú ấy không cho tôi tiếp xúc với họ.”
“ Ai?”