Chương 033: Đi dạo trong đêm.
“ Tôi đợi cậu.” An Gia Lộ gật đầu, quay lại nhoẻn miệng cười với đám nam sinh rồi bước đi:
Vóc dáng khỏe khoắn lại tha thướt đó, gương mặt nữ thần đó, khoảnh khoắc quay đầu mỉm cười đó, hại thảm đám anh em phía sau rồi, người ôm tim, người đập giường, ai nấy hối hận không thôi, chỉ muốn húc đầu vào tường. Sớm biết có kết quả này thì làm gì tới lượt Dư Tội, cả đám sớm mang hoa hồng đi tỏ tình. Đau đớn nhất là Hán Gian, vì thằng khốn Dư Tội đó ngay cả bộ vest đem đi tỏ tình cũng là của hắn.
Không ai còn tâm tư xem phim nữa, mọi người tụ tập trong phòng thảo luận chuyện khó tin hơn cả ngàn lẻ một đêm này này, có người nói An mỹ nữ muốn xử lý Dư Tội, có người nói không chừng An muội muội khẩu vị mạnh, thích cái thằng vừa nghèo vừa nhân cách rách nát này, à Gấu Chó nói đấy, lập tức bị đám anh em dùng nước bọt nhân chìm. Càng có suy luận, không chừng Dư Nhi tòm được điểm yếu của mỹ nữ, nói không chừng ép mỹ nữ hiến thân, Hán Gian vừa đau khổ nói xong liền bị đá đít khỏi phòng ....
Thảo luận không kết quả, nhưng chung quyết định, gọi theo cả Trương Mãnh sau đó cả đám xuất quân, theo dõi xem thế nào, danh nghĩa bảo vệ An mỹ nữ khỏi độc thủ của thằng cặn bã Dư Tội.
Chừng mười phút sau Dư Tội ăn mặc chỉnh chu từ trên lầu chạy xuống, gọi là chỉnh chu tức là đi thêm cái giày thôi, chứ y quanh năm suốt tháng không mặc đồng phục nhà trường phát thì cũng chỉ có cái quần jean cũ với mấy cái áo hoodie chứ có cái quái gì đâu.
Khi đi xuống Dư Tội còn cẩn thận nhóm ngó hành lang, sợ đá ném trúng đầu chứ sao nữa.
Ra tới cửa nhìn An Gia Lộ lặng lẽ đứng dưới bậc thềm, tay chắp sau lưng, đang buồn chán đá mấy đống tuyết chưa tan, cô không mặc đồng phục, mà mặc chiếc áo choàng cổ lông dài quá cối, đỏ rực như ngọn lửa giữa đêm đông, phần cổ áo bằng lông trắng quấn kín quanh mặt lộ ra khuôn mặt yêu kiều trắng bóng tựa tinh linh, cho dù là trang phục dày mùa đông không che lấp được vóc dáng yểu điệu. An Gia Lộ cao trên mét bảy lại còn đi giày bốt da đế cao, vì thế Dư Tội tới càng gần, càng cảm giác càng tự ti.
Bất giác đi chậm lại, Dư Tội như thấy gắng nặng nghìn cân đè lên đôi vai.
“ Dư Tội này, hình như cậu có vẻ căng thẳng?” An Gia Lộ trêu chọc, cười tươi tắn đi về phía Dư Tội có vẻ bất an, đối diện với nam giới cô luôn có ưu thế tâm lý rất lớn:
“ Chắc chắn là khẩn trương rồi, sống tới chừng này tuổi mới có mỹ nữ hẹn đi tản bộ mà.” Dư Tội cười gượng thừa nhận:
Sau đó không ai nói thêm một lời nào, không ai bảo ai đều đi về vắng bóng người, ánh trăng lờ mờ chiếu lên mặt đất loang lổ đống tuyết chưa tan hết, bốn phía bao phủ bóng tối, ánh đèn lưa thưa, những cái cây cao lớn chiếu bóng dài kỳ quái xuống mặt đất, không gian phảng phất mùi vị kinh dị hơn là lãng mạn.
Bất giác đã tới thao trường, cách bức tường là khu dân cư, hai người tuy đi cùng nhau trên con đường tối, có điều giữ khoảng cách an toàn trên 50 cm, không ai định thu hẹp khoảng cách này, đằng xa lác đã vài tiếng chó sủa kinh động mộng đẹp.
Chủ đề có chút khó nói, An Gia Lộ ngần ngừ hồi vẫn là người chủ động lên tiếng:” Cậu không nghĩ rằng tôi tìm người đánh cậu chứ?”
“ Đáng thôi!” Dư Tội gật đầu:
“ Thế là sao?” An Gia Lộ ngạc nhiên:
“ Ý tôi là, cho dù bạn làm thế cũng là đúng.”
Có lẽ đây là lời An Gia Lộ muốn nghe thấy, chí ít đối phương cũng tỏ ra hối lỗi:” Đáng tiếc có người làm thay tôi rồi.”
Dự Tội cười không bình luận.
Hai người cứ như vậy im lặng đi thêm một đoạn, An Gia Lộ cẩn thận nói thêm: “ Tôi sau đó mới biết, trong lòng có chút bất an, mặc dù không cùng lớp, nhưng dù sao cũng là bạn học, chuyện thành ra như thế tóm lại là không tốt, cậu nói đúng không? Rốt cuộc chỉ là chuyện hiểu lầm nho nhỏ thôi mà.”
Xem ra là sợ bạn học va chạm, Dư Tội lúc này cũng thản nhiên hơn nhiều: “ Ừ, coi như nể một mảnh tình si của hắn ta với bạn, tôi tha thứ, hơn nữa, tôi xin lỗi bạn, bạn bè với nhau mà làm căng lên như thế thật không nên.”
“ Lời xin lỗi thì tôi nhận.” An Gia Lộ chợt đổi giọng:” Có điều tha thứ thì chưa đâu, người ta còn chưa làm gì cậu, cậu đã đánh người ta bị thương, còn vu cho người ta nhìn trộm ... Hừm!”
Dư Tội bật cười: “ Nói họ nhìn trộm con tốt hơn được người ta thuê tới báo thù chứ, đừng lo, chúng tôi hòa giải rồi.”
“ Vậy thì tốt, tôi thấy cũng nên xin lỗi cậu, dù sao chuyện do tôi mà ra.”
Không ngờ Dư Tội ngăn lại: “ Đừng, bạn mà nói thì tôi biết dấu mặt vào đâu, sau này không dám nhìn mặt bạn nữa.”
“ Không phải chứ, cậu to gan lắm cơ mà, sáng nay trước mặt bao người không phải nói rồi sao?” An Gia Lộ cố ý hỏi, chuyện đó làm cô đỏ mặt, có điều bây giờ tới lượt Dư Tội đỏ mặt, nhìn y cười ngốc nghếch không nói được gì, có chút hả hê vì tìm lại được ưu thế:
Lúc đó Dư Tội mang ý đồ báo thù, huống hồ còn cho rằng nói không chừng An Gia Lộ xúi bẩy Giải Băng, giờ chuyện đã làm rõ, đi cùng với một mỹ nữ như vậy không khỏi có chút ngại ngùng. Dư Tội bấm mạnh lòng bàn tay cảnh cáo bản thân: Bình tĩnh, bông hoa này mình không hái nổi đâu.
Bất tri bất giác đã rời KTX rất xa, thao trường thường ngày huấn luyện, cửa đóng rồi, hai người đi dưới hàng cây bên ngoài, đều trầm mặc. Dư Tội thi thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn An Gia Lộ, cô gái trong chiếc áo khoác đỏ rực dưới ánh đèn ban đêm biến thành màu sắc quỷ dị khó tả, phải lấy hết nghị lực mới chuyển được ánh mắt đi chỗ khác, nhưng vẫn có làn u hương thoang thoảng luồn qua cánh mũi, khiến trong đêm đông giá lạnh làm người ta lâng lâng phơi phới.
Mẹ nó, được sờ em gái này một cái, còn đã hơn đánh Giải Băng một trận, Dư Tội hít sâu một hơi trấn áp nhịp tim đập loạn xạ không an phận.
Phì, là An Gia Lộ đang che miệng cười, hai mắt cong vút như trăng non hết sức đáng yêu: “ Cậu lại khẩn trương rồi kìa.”
“ Tôi đã cố gắng khống chế lắm rồi đấy.” Dư Tội thừa nhận:
“ Vì sao? Tôi làm cậu khẩn trương à?” An Gia Lộ cố tình hỏi, chuyện làm cho người khác giới khẩn trương hình như là thú vui của cô gái này.
“ Không phải, trừ bạn ra còn có người làm tôi khẩn trương, tưởng tượng mà xem, nếu ngày mai có người biết bạn chủ động mời tôi đi tản bộ, chắc chắn tôi sẽ thành người bị ghen tỵ nhất lịch sử.”
Mặc dù là phủ nhận, nhưng là lời khen càng khiến người ta thỏa mãn hơn, An Gia Lộ cũng không vờ vịt mà cười khanh khách hết sức tự nhiên: “ Không nghĩ cậu cũng thú vị như thế đấy.”
Dư Tội chỉnh lại cổ áo làm ra vẻ tự hào: “ Vậy thì chúng ta cần tìm hiểu nhau nhiều hơn rồi, à phải, ít nhất đây là đầu tiên tôi tỏ tình mà không bị từ chối.”