Dư Tội

Chương 034: Thời cơ không thể bỏ lỡ. (1)

Chương 034: Thời cơ không thể bỏ lỡ. (1)
Trời cuối thu chuyển sang đông, trời tối thật nhanh, cảm tưởng lúc trước còn nóng hầm hập chớp mắt màn đêm buông xuống, đem cái ồn ào náo nhiệt của thành phố Đại Nguyên bao phủ trong bóng tối bình thản.
Sau nhiều năm chú trọng công nghiệp nặng hủy hoại môi trường nghiêm trọng, Đại Nguyên mấy năm qua dần chuyển mình, hướng tới phát triển bền vững, đẩy mạnh du lịch. Vì thế xanh hóa thành phố làm rất tốt, dải phân cách trồng toàn cây cổ thụ tán rậm rạp, ven đường là những cột đèn đường thưa thớt, dưới ánh đèn đường thấp thoáng bóng con côn trùng vọt ra, đây là một mảnh đất yên tĩnh khó tìm, cái nóng ban ngày tựa như thành câu chuyện xa xôi.
Cách đó không xa chính là sông Phần chạy xuyên thành phố, kéo dài tới vô tận, trên bầu trời những chùm sao tô điểm, dưới mặt sông gợn sóng phản chiếu ánh đèn đô thị, giống như một dải ngân hà dưới trần gian.
Í, đâu mất rồi, Dư Tội mãi hồi lâu mới nhận ra, quay đầu lại thấy Lâm Vũ Tịnh chạy tới, chưa kịp hỏi đã bị trách:” Cậu giỏi thật đấy, đi bộ thôi mà cũng bỏ rơi tôi được.”
“ Làm gì có, tôi vẫn đi như thế, là chị dừng lại chứ.” Dư Tội hoang mang, sao cô gái này toàn làm chuyện khó hiểu:
“ Cậu cố ý.” Lâm Vũ Tịnh dứt khoát nói:
“ Tôi ...” Dư Tội định cãi, may là y chưa ngu ngốc tới độ đó, thở dài:” Được, tại tôi cố ý, tôi sai rồi.”
“ Thế còn được.” Lâm Vũ Tịnh cười rất thỏa mãn:
Hai người tiếp tục đi sóng vai, sự cố nho nhỏ làm cả hai có cớ đi gần nhau thêm một chút. Dư Tội thi thoảng lại nhìn trộm Lâm Vũ Tịnh, cứ mỗi lần gặp nhiệm vụ, cô đều ăn mặc rất chính thức, quần âu, áo sơ mi, ăn mặc nam tính hóa, có lẽ do thói quen huấn luyện, bước chân giống như đang đi đều. Nhìn quá quen mỹ nữ điệu đà trên đường phố, Dư Tội thấy rất mới mẻ, Lâm Vũ Tịnh nghiêm túc lại chẳng thiếu đi chút quyến rũ nào.
Hít sâu một hơi, nuốt nước bọt đã chảy ra đầy miệng, Dư Tội cuối cùng hạ quyết tâm, tới gần thêm một bước, mà Lâm Vũ Tịnh tựa hồ nãy giờ đấu tranh gì đó, vừa vặn quay sang, hai người mặt đối mặt, lời cùng tới miệng rồi, cuối cùng cứ thế nhìn nhau, không biết phải nói sao?
“ Cậu nói trước đi.” Lâm Vũ Tịnh luôn rất cường thế:
“ Vậy tôi hỏi chị nhé ...” Thích một người cùng thổ lộ cũng chẳng phải chuyện gì phải ngượng, Dư Tội không kém đến thế, nhưng lần đầu nên dù sao cũng lo lắng bất an, sợ đối phương từ chối mất đi cơ hội, bởi thế có một khoảng lặng mấy tháng giữa hai người, Dư Tội có chút rụt rè, ngập ngừng mất mấy giấy cuối cùng cùng ra quyết định không thể bỏ lỡ thời cơ thế này hít sâu một hơi nói nhanh:” ... Chị có bạn trai chưa?”
Lâm Vũ Tịnh phì cười, chỉ một giây lại nghiêm mặt không nói gì, hứ một tiếng bước tiếp, không quay đầu lại lấy một lần.
Dư Tội thộn mặt một lúc rồi tát mình một cái, sao lại đường đột như thế, rối rít chạy theo: “ Đừng hiểu lầm, tôi, tôi không có ý gì cả ... Tôi chỉ thuận tiện hỏi , quan tâm một chút ... Chị Lâm, đừng để bụng nhé ... Chúng ta không phải là luôn giữ quan hệ đồng chí thuần khiết à? Đừng vì một câu lỡ lời mà giận chứ ... Tôi không có ý gì đâu, thề.”
Lâm Vũ Tịnh đứng lại, giọng lạnh lùng như tra hỏi nghi phạm:” Thực sự không có ý gì chứ?”
“ Không có.” Dư Tội gật đầu cái rụp:
“ Thề đi.”
“ Tôi thề, tuyệt đối không có ý gì cả.”
“ Vậy thì thật đáng tiếc.” Lâm Vũ Tịnh mím môi cười, lúm đồng tiền mê hồn lại xuất hiện, cố tình kích thích Dư Tội: “ Tôi chưa kịp có bạn trai, nếu cậu không có ý gì, vậy thì chúng ta chỉ có thể làm đồng chí thôi.”
Uỳnh! Sét bổ trúng đầu rồi, Dư Tội toàn thân cháy xém, thế quái nào mà quanh đi quẩn lại có cũng là sai, không cũng là sai thế này? Dù sao có câu trả lời rõ ràng rồi, chị ấy chưa có bạn trai, lòng nóng lên đuổi theo Lâm Vũ Tịnh đã đi xa: “ Đợi đã, đợi đã ... Sư tỷ, nếu chị chưa có bạn trai thì tôi có ý khác ... Tôi thề tôi có ý khác đấy.”
Tầng ý tứ đó giữa hai người đều không phải chỉ một ngày nữa, cũng chẳng biết nó từ bao giờ, cứ như vốn dĩ là như thế vậy, Lâm Vũ Tịnh còn chút xấu hổ chưa muốn công khai, đi rất nhanh, Dư Tội lẽo đẽo đi bên cạnh giải thích, hai người từ đường Tân Hà đi tới bên bờ sông Phần, xem ra càng đi càng có ý khác rồi.
……… ………..
Đồng Đại Soái biệt danh Lão J, Lưu Thiết biệt danh Thiết Đản, Kiều Tiểu Thụy biệt danh Lục chỉ, Lý Văn Xương biệt danh Xướng Phu (trai đĩ) ...
Đội điều tra hình sự trực thuộc phân cục 3, đội trưởng Tôn Thiên Minh xem từng cái tên không xa lạ trong hồ sơ cảnh sát, hắn ngạc nhiên nhìn cao thủ săn trộm mời tới, đúng là cao thủ, chỉ một ngày mà đã moi ra được nhiều nghi phạm như vậy, vốn chỉ ôm tâm lý cầu may, không ngờ cái đại đội ông không yêu bà chẳng thích ấy lại nuôi thiên lý mã. Tra rõ thông tin của những kẻ này thì đội hình sự bọn họ cũng làm được, nhưng trong thời gian ngắn như thế làm người ta chỉ còn có thể thán phục mà thôi.
Về phần Lạc Gia Long thì khỏi nói là đắc ý cỡ nào, cha vợ tương lai của hắn vài ba ngày lại tới phân cục ba cầu viện, sắp thành tâm bệnh rồi, hắn cũng là vô ý xen vào, ai ngờ lần này nở mày nở mặt trước cha vợ và bạn cái, cũng biết vượt địa bàn phá án là phạm kỵ húy, còn nghĩ Tôn Thiên Minh khó xử, vội nói: “ Đội trưởng Tôn, chúng tôi chỉ phụ trách điều tra tiền kỳ, chuyện bắt giữ dựa vào các anh, tôi hỏi viện trưởng Tằng rồi, ông ấy biểu thị, chỉ cần quét sạch tổ chức này khỏi bệnh viện, ông ấy bất chấp mọi giá.”
Đây là ám thị trong nghề, lấy đội trưởng Tôn làm chủ, đương nhiên kinh phí và vinh dự cũng ở lại chỗ họ, sắc mặt Tôn Thiên Minh dễ coi hơn một chút, vờ vịt xua tay: “ Chuyện này dễ nói, chúng ta cùng hệ thống, cùng một nhà cả, phân chia anh tôi gì chứ ... Chỉ là kỳ hạn phân cục giao chỉ còn ba ngày, bắt người thì dễ, quét sạch thì phải khiến chúng nhận tội, hơn nữa đảm bảo sau này không làm việc đó nữa, vậy thì không dễ. Xem lý lịch của đám Đồng Đại Soái thì từ khi mười lăm mười sáu đã vào trại quản giáo rồi, kẻ hành nghề lâu nhất tới 20 năm, tuổi nghề nhiều hơn tôi.”
Đau đầu nhất chính là ở đây, đám phạm tội nhiều lần, hơn nữa do nhiều lần bị đả kích, biết tránh nặng tìm nhẹ, nói đơn giản là không làm chuyện lớn, chỉ trộm ví, bắt được chỉ giam vài ngày lại thả, thả lại đi trộm, cứ lặp đi lặp lại.
“ Lại có thứ tội phạm nghị lực như vậy sao?” Lạc Gia Long tưởng xong rồi, ai dè vui mừng quá sớm, hỏi Dư Tội đang ngồi ghế sô pha:” Làm sao đây Dư Nhi?”
“ Vấn đề ngay cả thế chế còn không giải quyết được thì anh nói tôi phải làm sao?” Dư Tội ngáp một cái dài:
Câu này làm đội trưởng Tôn hài lòng, vậy là có đường lui, hắn sợ nhất cái đám thanh niên trẻ mới vào nghề, chỉ bằng nhiệt huyết đâm đầu về phía trước khiến lãnh đạo tiến lui đều khó.
“ Biện pháp thì có, tốt nhất là tìm gốc rể bọn chúng, nhổ cả rễ lên thì thanh tịnh một thời gian, Tiểu Dư, thấy được chứ?”
“ Muốn nhổ tận gốc thì sẽ tốn thêm thời gian, giống như tòa thành, phải phá nền móng cho chúng sụp đổ, nếu chúng ta chỉ phá tường thì chẳng bao lâu chúng vá lại.” Dư Tội cũng tán đồng, chỉ là như thế sẽ tính chất vụ án khác hẳn:
“ Đúng vậy, với đám phạm tội chuyên nghiệp này chỉ cần có chút gió lay cỏ động là chúng sẽ biến mất sạch, giờ tôi cũng không dám tới bệnh viện Ung Bướu nữa, không ngờ chúng có nội ứng, bảo sao chỉ cần người của đồn công an hay đội hình cảnh tới là chúng đề phòng rồi.” Tôn Thiên Minh vỗ trán, không sợ lũ giết người phóng hỏa, sợ nhất đám trộm vặt không hối cải, ai mà có thời gian tinh lực tiêu hao với chúng:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất