Chương 061: Không hẹn mà gặp. (3)
Phiên dịch cẩn thận nói chuyện với hai người kia, gật đầu liên hồi, sau đó đổi thái độ khách khí với Dư Tội:” Anh cảnh sát, ông Mark rất sẵn lòng trả lời câu hỏi của anh, cung cấp mọi sự hiệp trợ cần thiết.”
“ Thế thì nói sớm đi, tốn thời gian, đem tình huống hôm đó thuật lại một lần, càng rõ càng tốt, đặc biệt là trước khi vào thang máy đi lấy hành lý.” Dư Tội ghé tai An Gia Lộ nói nhỏ: “ Thằng cha phiên dịch kia mà cố tình bỏ sót gì thì bạn nhắc tôi nhé.”
An Gia Lộ gật đầu, dù sao cô có cả nghiệp vụ cảnh sát nên biết chỗ nào trọng điểm cần chuyển đạt thật chính xác.
Tình huống đại khái không khác dự liệu là bao, hai người này không phải lần đầu tới Trung Quốc, xuống máy bay rất quen với chuyện chen lấn, đột nhiên xuất hiện cô gái Trung Quốc, giống như đã đợi ở đó, gọi tên Mark, lại còn lấy cuốn sách tiếng Anh nguyên gốc xin chứ ký.
(An Gia Lộ giải thích Mark là một kỹ sư cơ điện có tiếng, còn là người bảo vệ động vật hoang dã, vì thế mà viết một tác phẩm ít người ngó ngàng)
Có fan nữ xinh đẹp xin chữ ký, Mark tất nhiên mừng lắm, vừa ký tên vừa hàn huyên còn nhận một nụ hôn thân thiện của cô gái Trung Quốc ... Tới đây Michelle xen lời, đánh giá công tâm, nói cô gái Trung Quốc đó rất xinh đẹp, lại nói tiếng Anh thuần thục, hiểu cả văn hóa nước Bỉ quê hương họ, khi tạm biệt còn lưu luyến đưa cả danh thiếp và địa chỉ khách sạch dừng chân cho cô ta.
“ Kỳ thực hai người ngoại quốc này cũng không tệ ...”
Dư Tội quay sang nói chuyện, không ngờ làm An Gia Lộ đang ghé tai giải thích với y, môi quệt nhẹ qua má, nếu không phải cô giật mình lùi lại nhanh có khi môi chạm môi rồi. An Gia Lộ đẩy Dư Tội một cái, đôi mày liễu hơi nhíu lại, xem chừng giận lắm, phong tư càng thêm điên đảo, Dư Tội vội ổn định tinh thần, lấy giấy bút ra, vẻ lại sơ đồ sân bay, hỏi vị trí của từng người, hai người nước ngoài chỉ rất tỉ mỉ, chuyện cuối cùng, Dư Tội mở túi áo trong, lấy bức ảnh để trong người từ rất lâu, đã nhăn nhúm:” Có phải cô ấy không?”
“ Oh! My god!” Michelle thấy ảnh nằm trong tay cảnh sát, nhìn Dư Tội kinh ngạc, chỉ tay liên tục khẳng định, chính là cô ta.
Câu này không phải phiện dịch, Dư Tội hiểu rồi, lòng cùng vui mừng lẩm nhẩm, chính là cô ta.
Hỏi chuyện kết thúc, hai người nước ngoài tiễn ra tận thang máy, Michelle vừa kỳ vọng vừa xin lỗi, còn ôm chặt Dư Tội một cái, đại khái là nhờ anh cảnh sát tìm lại đồ cho chúng tôi. Dư Tội được ôm mà cảm giác không khác gì bị trăn quấn, rối rít "yes" với "ok" liên hồi. Rời khách sạn rồi An Gia Lộ chưa hết hưng phấn nói cho dù là người ở tỉnh tới cũng không có thể diện lớn như vậy.
Dư Tội lần đầu tiên thấy hình tượng của mình cao lớn như thế, lại mấy phen bị An Gia Lộ làm nhộn nhạo, định bốc phét trêu ghẹo cô em xinh đẹp này vài câu, Thử Tiêu như cố ý chen y sang bên, khen:” An mỹ nữ, tiếng Anh của bạn giỏi thật đấy.”
“ Phét mà không ngượng, nói như cậu hiểu lắm vậy.” Lý Nhị Đông mỉa mai:
“ Câu cuối cùng tôi hiểu đấy.”
“ Thế khi người ta nói SHIT có hiểu không, nói cậu đấy.”
Tiêu ca điên rồi, hai tay một trước một sau bẻ tay kẹp cổ Lý Nhi Đông: “ Cái gì, cái gì, cố tình gây sự với tôi đấy à?”
Đúng là cố tình làm tên béo mất mặt trước An mỹ nữ, làm sao mà không giận cho được, An Gia Lộ khuyên can, Thử Tiêu càng hăng, nữ đông nghiệp kia cứ cười suốt, Dư Tội giải quyết rất trực tiếp, cho chân đá mỗi tên một phát: “ Đánh nhau cái gì, chúng ta đều là loại mù dở tiếng Anh, ai cười ai được, lên xe đợi đi.”
Hai người kia gầm ghè không phục nhau, vừa đùn đẩy vừa lên xe, nữ đồng nghiệp ở ban xuất nhập cảnh rất biết ý, cười ám muội với Dư Tội sau đó cáo tử bắt taxi về. Thử Tiêu và Lý Nhị Đông tới bên xe mới sực tỉnh, ái dà, thằng Tiểu Dư này thật vô liêm sỉ, đuổi anh em mình đi, định làm gì An muội muội? Lý Nhị Đông lửa giận bốc cao ba trượng, định đi hỏi tội, chân chưa cất bước đã ỉu xỉu về. Thử Tiêu hỏi sao thế, Lão Nhị thở dài: “ Không ăn thua đâu, cái thằng chó Dư Nhi ấy đến người ngoại quộc cũng dám mắng, chúng ta ra chỉ để nó làm nhục thôi.”
Thử Tiêu câm nín, câu này không cãi được.
Khi ở trường An Gia Lộ là tình nhân trong mộng của ít nhất một nửa nam sinh, nhưng dám tặng hoa trước mắt, trừ Giải Băng chỉ có Dư Tội thôi, cho dù biết hôm đó chỉ là trò hề phản kích vụ đánh người, nhưng mà phải thừa nhận loại dũng khí vô liêm sỉ đấy, đâu phải ai cũng có.
Cách đó mười mấy mét, An Gia Lộ đang buồn chán đá mấy cục đá nhỏ vốn không tồn tại trên mặt đất xi măng, cố tình không nói gì, cười thầm trong lòng, chuyện gì thế này vậy, cậu ấy định tán tỉnh mình sao? Cô thấy Dư Tội ra hiệu cho bạn mình rời đi rồi, được, để xem cậu ta làm gì, cô cố tình đợi Dư Tội lên tiếng trước.
“ An An, lâu rồi không gặp, bạn vẫn xinh đẹp như thế.” Đợi một lúc lâu thế rồi Dư Tội rốt cuộc chỉ nói được một câu kém chất lượng:
“ Chỉ thế thôi à, chẳng có chút sáng tạo nào.” An Gia Lộ bật cười, mỹ nữ lập tức quay trở lại, sở thích nho nhỏ của cô là làm mấy chàng trai lúng túng:
“ A, đúng là không sáng tạo, bạn lúc nào cũng xinh đẹp, chỉ là bây giờ xinh đẹp hơn mà thôi.” Dư Tội nói chẳng hề chua mồm:
An Gia Lộ cười khúc khích liên hồi, không phải vì câu này có gì hay mà quá kém: “ Còn chưa hỏi cậu đây, tốt nghiệp xong đi đâu, sao chẳng có chút tin tức nào, tuần trước tôi tới đại đội hai gặp Chu Văn Quyên, ngay cả cô ấy cũng không biết.”
“ Còn đi đâu được nữa, không ai cần nên bị ném tới đội chống trộm cắp, giúp hiệp cảnh ra đường bắt trộm thôi.” Dư Tội nhún vai:
An Gia Lộ "a" một tiếng ngạc nhiên: “ Chẳng lẽ loạt bài ‘Săn trộm’ là nói các cậu đấy à?”
“ Không thể nào, ngay cả bạn cũng nghe thấy danh tiếng của chúng tôi rồi à?” Dư Tội ngạc nhiên, thứ bài viết bịa đặt như tiểu thuyết ấy sao nhiều người đọc thế: “ Kỳ thực chúng tôi chỉ làm tròn chức trách cảnh sát thôi ... Này, đừng có cười, trpmg đội quy định khi được phỏng vấn chỉ được trả lời như thế.”
An Gia Lộ cười rất vui vẻ, mỗi lần gặp lại đám người Dư Tội lại khiến cô cười suốt, tò mò hỏi quá trình bắt trộm, lại trách mình lãng phí tuổi xuân ở ban xuất nhập cảnh văn phòng sạch sẽ sáng sủa, càng nói càng say sưa, bất giác phát hiện hai mắt Dư Tội không rời khuôn mặt mình:” Đôi mắt của cậu gian như thế, có phải là do theo dõi trộm mà nhìn ra không?”
“ Đương nhiên, nếu không vì sao sở công an tỉnh lại nhìn trúng tôi được ... Phải rồi, có tin tôi nhìn thấu bạn không?”
Cái tên còn tinh hơn cả trộm này, dễ dàng khơi lên sự tò mò của nữ sinh, An Gia Lộ bĩu môi: “Lừa ai thế, nhìn thấu cái gì?”
“ Bạn vẫn đang độc thân.” Dư Tội nói nhỏ, nhìn xung quanh, như sợ bị người ta thấy:
“ Nói gì thế hả?” An Gia Lộ hơi giật mình, rõ ràng là không phủ nhận:
Dư Tội càng tin tưởng phán đoán của mình hơn vài phần:” Nội tâm của bạn hiện giờ rất mâu thuẫn hoang mang, không chỉ ở vấn đề tình cảm, mà còn cả cuộc sống cũng mất phương hướng. Nói một cách đơn giản là bất mãn với hiện trạng, nhưng lại có cảm giác không cải biến được nó, tinh thần bạn không tốt. Đừng chối vội, mình đếm được bạn 3 lần thất thần, trong đó một lần suýt nữa mình có nụ hôn miễn phí, cho dù hai người nước ngoài kia rất ghê gớm, với tính cách của bạn cũng không nhẫn nhịn họ, tóm lại bạn chẳng giống An nữ thần tự tin kiêu ngạo khi ở trường gì cả, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
An Gia Lộ ngơ ngẩn nhìn Dư Tội hồi lâu, tựa hồ không nhận ra người bạn này nữa: “ Cậu còn nhìn ra gì nữa?”
Dư Tội xoay người nhìn thẳng An Gia Lộ, vẫn bề ngoài thanh xuân xinh đẹp ấy, nhưng đôi mắt phảng phất nỗi buồn. Nếu trước kia y chẳng quan tâm, chẳng tốn công nói vài câu ngốc nghếch mua vui cho mỹ nữ như vậy, nhưng làm y có thiện cảm với cô gái này là vì lần nhiệt tình giúp đỡ Tế muội tử, giúp người anh em của y, y coi như mình nợ một lần. Giờ nhìn kỹ hơn thì đúng vậy thật, trên khuôn mặt quen thuộc này như phảng phất có thêm một nỗi buồn không tên, thậm chí y hoài nghi tình cảm giữa An Gia Lộ và Giải Băng có vấn đề.
Chuyện tình cảm y không hiểu, nhưng chuyện khác y trải qua không ít, Dư Tội chậm rãi nói:” Có vẻ bạn đang đối diện với lựa chọn gian nan, khiến bạn khó xử.”
“ Nói linh tinh.” An Gia Lộ lập tức phủ nhận rồi xoay người đi luôn, e bị nói trúng tâm sự rồi, kiêu ngạo trỗi dậy không muốn tỏ ra yếu thế đặc biệt trước người khác giới:
Không rõ là chuyện gì khiến An Gia Lộ phản ứng mạnh như vậy, Dư Tội cũng bất ngờ, rồi, định trêu đùa vài câu có lẽ giúp cô bạn này giải tỏa phần nào, xem ra mình không đủ trình độ, hoặc có lẽ là hơi lỗ mãng, hai người đâu có thân thiết như vậy, giờ chọc giận người ta, nhìn An Gia Lộ chạy đi như con hươu nhỏ, Dư Tội chỉ biết trách bản thân.
Định trở lại xe thì nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu thấy An Gia Lộ chạy lại, bất ngờ hỏi:” Có thời gian không?”
“ Vụ án xong thì có.”
An Gia Lộ suýt nữa đập cho Dư Tội một cái, lần đầu tiên có chàng trai dám trả lời cô như vậy, vừa rồi còn tưởng Dư Tội tán tỉnh mình, nghe câu này là biết không phải, thuần túy là bạn học quan tâm thôi, chính vì thế lại có chút cảm động, lấy danh thiếp cảnh vụ ra đưa tới, giọng thân thiết hơn:” Đây là điện thoại và địa chỉ của mình, khi nào có thời gian hẹn mình đấy.”
Đơn vị nghèo như đội chống trộm cắp làm gì có cái này, Dư Tội đơn giản lấy di động ra nháy máy cho An Gia Lộ, tranh thủ hỏi:” An An, mình có thể tặng hoa cho bạn không?”
“ Thôi đi, lại sợ cậu bới thùng rác ra tặng người ta.” An Gia Lộ bật cười, chạy về phía khách sạn:
Thế mà cũng được sao, Dư Tội dương dương đắc ý kẹp danh thiếp như còn thoảng mùi thơm về xe, không ngờ có một cái móng lợn vươn ra chụp, Dư Tội dáu ngay lập tức, hai tên kia không sao cướp được, túm cổ y thẩm vấn vừa rồi nói gì, chuyện này dễ xử lý, Dư Tội nói An mỹ nữ gặp được y, cuối cùng an ủi nỗi khổ tương tư, khiến hai người anh em dựng ngón giữa lên nói một câu ngoại ngữ: Shit!
Có điều chuyến đi này thu hoạch không nhỏ, mang về bức ảnh rõ ràng của nghi phạm, hại khổ hai ông già Hứa Bình Thu và Mã Thu Lâm đang trên đường về nhà phải vội vàng tới sân bay.