Chương 062: Nhiệm vụ đơn giản. (2)
Khúc ca đã kết thúc, trông mặt Hứa Bình Thu có vẻ còn chưa tận hứng, giọng đầy xúc cảm: “ Tôi làm cảnh sát đã gần 30 năm, hát không hay bằng các cậu ... Tôi hi vọng rằng trong tương lai, ở kỳ trường hợp nào cũng đừng nên quên nó, dù là không theo nghề này nữa. Tôi biết thế hệ các cậu thà tin lời nói dối chứ không tin lời thề, thà tin bên cạnh chỉ có lừa lọc gian dối chứ không tin trong hiện thực có trung thành và hiến dâng ... Tôi thừa nhận trong đội ngũ cảnh sát của chúng ta những kẻ ngồi ăn chờ chết, tạm bợ qua ngày thậm chí biến mất rất nhiều.”
Đám học viên kinh ngạc nhìn xử trưởng Hứa, bình thường dù bọn họ ở trường dám nói thế sẽ bị ban kỳ luật cấm túc vài ngày, vậy mà từ lãnh đạo cảnh sát nói ra thì tình hình đã nghiêm trọng lắm rồi.
“ Có điều!” Hứa Bình Thu chuyển giọng, âm thanh đề cao lên: “ Tôi nói cho các cậu biết, tập thể này vẫn là nơi anh hùng lớp lớp xuất hiện, vẫn là phòng tuyến đầu tiên bảo vệ chính nghĩa. Bài hát vừa rồi là bức tranh phản chiếu chân thật, trên mảnh đất rộng chín trăm sáu mươi vạn km2 này, có vô số đồng chí sóng vai tác chiến cùng chúng ta. Tôi hi vọng mọi người nhớ, an ninh và hạnh phúc của người dân chính là vinh dự tối cao của cảnh sát.”
Lời đã hết trong xe im phăng phắc, bất kể là có tin hay không cũng khiến người ta coi trọng, không giống như giáo viên trong trường hô hào, chỉ nghe tai nọ ra tai kia.
Bốp! Bốp!
Có người vỗ tay, đầu tiên là Hùng Kiếm Phi cái tên mặt tội phạm tim anh hùng, tiếp đó ra Trương Mãnh, mọi người lần lượt vỗ tay theo, có cả Dư Tội, lần này y vỗ tay chân thành, cho dù là y tự nhận mình chẳng phải người tốt, nhưng giống như mọi người, y cũng muốn thấy cuộc đời này xuất hiện nhiều người tốt và càng nhiều cảnh sát tốt.
Xe đi tới một nhà hàng hải sản bên đường Châu Giang, cái nhà hàng này khác với phương bắc rất nhiều, bếp công khai, trông đầu bếp chạy ra chạy vào rất náo nhiệt. Hứa Bình Thu và lái xe vào gian phòng nhỏ, đặt cho đám học viên gian lớn hai phòng.
Bữa cơm không náo nhiệt cho lắm, có lẽ vì những lời Hứa Bình Thu nói trên xe, mọi người im lặng ăn hồi lâu mới có đề tài, Lạc Gia Long thuộc hệ vi tính, nên không hiểu sao lại được chọn, hỏi Đổng Thiếu Quân ngồi bên: “ Cậu nói xem lần này sẽ huấn luyện cái gì?”
“ Chắc là giống bình thường, chạy bộ, bắn súng, đối chiến, nhưng với cường độ cao hơn.” Đổng Thiều Quân suy đoán, không thể nghĩ ra nội dung gì ngoài mấy thứ đó:
“ Không đúng.” Lạc Gia Long phân tích cho mọi người: “ Nếu là huấn luyện như cậu nói thì làm ở tỉnh thành cũng được, việc gì phải đi cả ngàm dặm tới đây, mười mấy người ăn ở tốn kém thế nào, cần vậy không? Dư kinh phi cũng đâu tới phần chứng ta hưởng, còn ngồi máy bay miễn phí nữa.”
Đúng thế, điểm không hợp lý ngày càng nhiều, đám học viên hình cảnh bắt đầu động não phân tích, Đồng Thiều Quân ham học cung cấp thông tin cho mấy tên trong nhóm chả bao giờ xem TV: “ Quảng Châu là cánh cổng phía nam của quốc gia, là thành phố cải cách mở cửa sớm nhất, kinh tế phát triển nhất, cũng là nơi có tỉ lệ tội phạm cao nhất, rất có thể chọn nơi này vì tiện quan sát ác loại tội phạm mới, ứng dụng cho công tác sau này.”
“ Hợp lý, nhưng không đủ sức thuyết phục, học viên ưu tú cả đống, làm gì tới lượt đám ngựa hại bầy chúng ta.” Uông Thật Tu cũng tham gia suy đoán: “ Hay là tập huấn liên quan tới lời thề và trung thành, thời buổi đạo đức suy đồi, nhân phẩm thoái hóa này, nói không chừng muốn khơi lên tinh thần cống hiến nên mới đưa mọi người tới kinh đô tội phạm.”
“ Vớ vẩn!” Hùng Kiếm Phi phản bác thẳng thừng, nhưng mà hắn cũng chẳng đoán ra nguyên nhân:
“ Các anh em có lý đấy, lời vừa rồi ở trên xe làm tôi rất cảm động, xử trưởng Hứa chắc đã phát hiện tư tưởng và hành vi của chúng ta có vấn đề nghiêm trọng, nên huấn luyện liên quan tới mặt này.” Thử Tiêu đồng thuận với Hán Gian:
“ Lạc đề rồi, bây giờ tỉ lệ chiêu sinh cảnh sát là 300 chọi 1, chúng ta là cái thá gì, đưa tới đồn công an cũng chưa chắc mấy người được chọn ... Có cần tốn tiền lên người chúng ta không? Đây mới là vấn đề!” Lý Nhị Đông khinh bỉ nói thẳng:
Mọi người tranh cãi không thôi, cuối cùng không đưa ra được kết luận, đều nhìn Dư Tội, cái thằng nhãi ít tuổi nhất này luôn nhìn nhận vấn đề rất chuẩn, giúp bọn họ không ít lần tránh được xử phạt, Ngô Quang Vũ ở gần nhất huých Dư Tội đang thong thả ăn uống: “ Dư Nhi, cậu nói đi, mọi người đang đợi đấy.”
Điều hòa chạy vù vù, phả hơi lạnh xuống phòng bao, nhiệt độ ngoài trời lúc này là 28, dù ở phương nam chăng nữa đây là nhiệt độ cao hiếm thấy vào tháng hai, song còn xa mới tới mức phải bật điều hòa, chỉ có điều với mấy vị khách mới từ phương bắc băng tuyết tới thì không khác gì giữa hè, điều hòa hạ xuống mười mấy độ mới chịu nổi.
“ Nếu bảo tôi nói thì thứ nhất, đây là huấn luyện không liên quan tới cảnh vụ, vì chúng ta không phải cảnh sát, xử trưởng Hứa cũng mặc thường phục, nên chắc chắn là không trùng với nội dung huấn luyện bình thường.” Dư Tội đối diện với mười mấy người anh em, giơ bàn tay lên, gập từng ngón một: “ Thứ hai chính là động cơ mà mọi người đang băn khoăn, nếu họ đã bỏ tiền đầu tư, ắt muốn thu lại gì đó, đem so với thân phận của chúng ta thì đã rõ rồi.”
“ Nhưng chúng ta có thân phận gì đâu?” Thử Tiêu thắc mắc:
“ Nói thẳng ra chúng ta chả là cái mẹ gì.” Lý Nhị Đông cay đắng thừa nhận:
“ Chuẩn, chính là câu này của Lão Nhị nói lên vấn đề, vì chúng ta chẳng là cái gì nên mới dễ tạo hình, trên người chúng ta không có thói quen quan liêu của đội ngũ cảnh sát, không có mạng lưới quan hệ phức tạp, muốn bồi dưỡng ra cái gì đều được. Ví dụ Gấu Chó và Súc Sinh, nếu tôi là lãnh đạo, trực tiếp đưa các anh tới sàn đấu ngầm, đánh nhau ba tháng đi ra, các anh sẽ là vương bài truy bắt tội phạm. Lạc Đà, đưa anh vào xưởng điện tử làm hàng nhái, sau này anh là kỹ sư chuyên chế món đồ bị hạn chế. Bánh Đậu và Thử Tiêu nếu các anh lăn lộn sòng bài một thời gian, đem về đối phó với tụ điểm cờ bạc trong tỉnh là chuyện vặt. Hán Gian thì càng ngon, thả anh tới mấy hộp đêm, cho anh đi tiếp xúc với đám tình nhân, vợ bé của quan tham, chắc chắn đào xới được tài liệu tham ô hối lộ, đám nữ nhân đói khát ấy chịu sao nổi phong độ lả lơi vô tội của Hán Gian.”
Uông Thận Tu bị sặc nước canh vào mũi, đám anh em cười rũ rượi vỗ tay khen ngợi Dư Tội nói quá chính xác.
Không ai biết rằng trong gian phòng nhỏ dưới tầng, chỉ có một món canh bốn món thức ăn đơn giản, Hứa Bình Thu và lái xe thong thả uống bia, trên bàn là máy nghe trộm bỏ túi, đến khi giọng Dư Tội truyền tới, lái xe chú ý thấy xử trưởng Hứa nhíu mày.
“ Đội trưởng Hứa.” Lái xe tuổi chừng trên dưới ba mươi, mặt đen, da thịt cháy nắng trông không có gì đặc biệt, chỉ tay nhắc nhở:
Hứa Bình Thu mới nhận ra mình để rơi xương vào bát, lắc đầu lẩm bẩm:” Bọn nhóc này có chủ kiến hơn thời các cậu nhiều đấy.”
“ Nói thế bọn chúng đoán trúng tâm tư của đội trưởng rồi sao?”
“ Đoán đúng lối suy nghĩ, nhưng đoán sai hình thức.” Hứa Bình Thu gật gù: “ Nhưng thế đã là không đơn giản, xem ra tôi chạy đi Lâm Phần một chuyến không phải là uổng phí.”