Chương 063: Nhiệm vụ đơn giản. (3)
Thành thói quen rồi, cứ có dịp ăn miễn phí là cả bọn đua nhau ních cho no bụng, còn che miệng cười trộm nhìn Lão Hứa tái mặt thanh toán tiền, ra đường chú ý, ở tây bắc ngay mùa hè ít thấy áo hai dây, quần short, thì thấy khắp nơi, da thịt lồ lộ, vừa no bụng lại no mắt, không kìm được cảm thán từ xưa Việt nữ có tiếng, quả không sai.
Công bằng mà nói không phải con gái đất Việt xinh đẹp hơn vùng khác, nhưng cùng là một khuôn mặt dung mạo bình thường, nếu gắn lên người các cô gái phương bắc khung xương lớn thì thuộc cấp khủng long không ai thèm nhìn, nhưng với thân hình nho nhỏ xinh xinh của cô gái nơi này thì thành đáng yêu rồi. Bởi thế cơ hồ là mỹ nữ khắp nơi, nhìn không chán mắt, chưa kể tới cách ăn mặc màu sắc ở nơi này.
Thúc giục mấy lần mới lên xe, rèm xe kéo lại, sau đó nộp vật dụng cá nhân như di động, ví tiền, đồng hồ, chìa khóa, gần như là nộp hết sạch đồ dùng trừ quần áo, học viên đã quen chuyện này, không ai nhiều lời, nhanh chóng hoàn thành. Tiếp đó mỗi người lại được phát một bộ quần áo, rất bình thường, yêu cầu thay luôn trên xe, tuy không hiểu vẫn chấp hành, sau còn phát một chiếc điện thoại, trong như thẻ ngân hàng làm bằng kim loại, rất tinh xảo, làm ai nấy hứng thú.
Rất thần bí, rất vui.
Tất cả đều tiến hành trên xe, khi hoàn thành đã đi qua nội thành tấp nập, chập tối rồi mà trời vẫn sáng, đi vào kiến trúc như sân thể dục, Dư Tội đã chú ý, cách nhà thi đấu Thiên Hà không xa.
Một đại sảnh trống không, xe du lịch đi thẳng vào đó, Hứa Bình Thu xuống xe trước, hô: “ Tập hợp.”
Trên xe kéo xuống mười bốn đội viên dựa theo thường ngày tập huấn tự động xếp thành hàng ngũ, Hứa Bình Thu thu lại vẻ hiền hòa thường ngày, uy nghiêm đứng trước đội ngũ: “ Tôi tuyên bố từ thời khắc này, tất cả quy định trong hiệp nghị bảo mật có hiệu lực, huấn luyện đặc biệt kỳ đầu tiên sở công an tỉnh Sơn Bắc chính thức bắt đầu.”
Tất cả học viên khép chân, ưỡn thẳng lưng, mất nhìn về phía trước, cho dù một đám quậy phá thì cũng đã được đóng dấu ấn rất sâu qua hơn ba năm huấn luyện.
Không ngờ Hứa Bình Thu lại cười xua tay: “ Nghỉ, đừng căng thẳng, nghe cho rõ đây là cuộc huấn luyện mang tính chất thử nghiệm, hơn nữa là lần đầu, tôi chúc mừng các học viên có may mắn tham gia.”
Nói xong vỗ tay, nhưng không ai hưởng ứng, đám học viên vẫn nghiêm túc nghìn Hứa Bình Thu, chờ đợi câu hỏi bọn họ đã tò mò rất lâu rồi.
Dư Tội đảo mắt hai bên, nơi này diện tích chừng 200 m2, xem ra được sử dụng một thời gian dài rồi, tạ và gậy cân bằng đã bị nắm thành vết, bao cát bị đấm rách vá mấy miếng, chọn một chỗ thế này, nhìn có vẻ giống nhiệm vụ huấn luyện bình thường.
Hứa Bình Thu không bố trí nhiệm vụ mà hô: “ Nghiêm Đức Tiêu rời hàng.”
Thử Tiêu hơi căng thẳng bước lên một bước, suýt nữa vấp chân ngã xuống làm ai nấy phì cười.
Hứa Bình Thu cười hiền hòa: “ Báo cáo đồ đạc trên người.”
Ý, không phải nộp hết rồi à, Thử Tiêu ngẩn ra, có điều lập tức báo cáo: “ Báo cáo, một cái điện thoại.”
“ Còn nữa không?” Hứa Bình Thu trầm giọng:
“ Báo cáo, hết.”
“ Nghĩ rồi báo cáo lại.”
“ Vâng, báo cáo ... À, có có … Học viên Nghiêm Đức Tiêu trên người có một cái điện thoại, một chiếc áo sơ mi, một đôi giày, một đôi tất, một cái thắt lưng.” Thử Tiêu còn cẩn thận hỏi: “ Quần sịp có cần báo không ạ?”
Hứa Bình Thu bị tên vô lại làm bật cười, chỉ tay: “ Về đội.”
Cả đám cười nghiêng ngả, lúc này không khí buông lỏng một chút.
“ Mọi người nghe rồi đó, tất cả những thứ Nghiêm Đức Tiêu báo cáo, trên người các cậu cũng có, đó là toàn bộ trang bị của các cậu, nhiệm vụ của các cậu rất đơn giản.” Hứa Bình Thu dừng lại một lúc như để tận hưởng sự hồi hộp của đám học viên mới tuyên bố:” Đó là sinh tồn trong thành phố này 40 ngày, đó chính là môn huấn luyện.”
Má nó, té ra là game sinh tồn à? Chơi Hunger Games sao?
Đám học viên nổ tung rồi, té ra tịch thu tất cả mọi thứ, lại không cho một xu nào, là để đi làm lưu manh, trò này còn khó hơn sinh tồn hoang dã, cả đám nhao nhao, toàn đám nhà quê quá nửa còn chẳng biết mua vé máy bay ra sao, bảo họ sống thế nào ở nơi lạ nước lạ cái này.
“ Im lặng.” Hứa Bình Thu rống lên trấn áp tất cả mọi âm thanh khác: “ Đây là nhiệm vụ đơn giản nhất, muốn thành một hình cảnh hợp cách thì phải thích ứng được với mọi hoàn cảnh, nếu không làm sao có thể đối phó với tội phạm muôn hình muôn vẻ? Không hài lòng à, giờ có thể rút lui vẫn kịp, tôi nhấn mạnh một điều, trong quá trình huấn luyện bất kỳ ai cũng có thể lựa chọn rút lui bất kỳ lúc nào, chỉ cần tới đây lấy vật phẩm cá nhân, tôi trả lộ phí, có điều sau này đừng có nói là muốn làm cảnh sát nữa.”
Sợ cái đéo, người trẻ tuổi dễ bị khích, càng không dễ chịu thua, thế nên không ai ý kiến nữa, ưỡn ngực lên bộ dạng chuẩn bị liều mạng, đúng thế, coi thường người ta à?
Nhìn từng khuôn mặt thể hiện rõ sự không phục, lại có một số kẻ như Thử Tiêu mắt đảo tròn không biết đang mưu đồ chuyện gian lận gì, Hứa Bình Thu hài lòng, đi qua đại lại trước đội ngũ tiếp tục đả kích: “ Nhiệm vụ chỉ cần sinh tồn được trong vòng 40 ngày, không cần biết các cậu dùng biện pháp gì, chỉ có điều không được cầu viện bên ngoài, liên lạc với người thân, bạn bè là loại! Ai tiết lộ thông tin huẩn luyện, loại! Ai tới cơ cấu công an địa phương xin trợ giúp, loại! Ai để lộ thân phận thật sự, loại!”
Đíu mẹ, toàn thấy loại với loại, nghe mà tai bùng nhùng, thế này khác gì ép người ta phạm tội, gần như ngay lập tức đoán ra một khả năng, Dư Tội thầm nghiến răng, lão già này có ý gì đây?
Những người khác mặt tái dại, không cho tiền, không cho cầu viện, chẳng phải là cô hồn vất vưởng ở cái thành phố ngàn vạn nhân khẩu này à, có bề gì không phải chuyện đùa đâu. Vừa nghĩ một cái đã thấy cả đống vấn đề xuất hiện trong đầu, toàn là đáng lo.
“ Đừng lo.” Hứa Bình Thu như đọc được ý nghĩ người khác: “ Điện thoại các cậu được phát là sản phẩm của Đức, có thể sạc bằng năng lượng mặt trời, chỉ cần có tín hiệu là sẽ biết các cậu ở đâu. Ngoài điện thoai ra thì, thắt lưng đều có thiết bị định vị, nếu ai thấy không qua nổi thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có người tới cứu, số điện thoại lưu sẵn trong máy. Nhắc một chút, đó là cái điện thoại đã được sửa đổi, chỉ gọi được đúng số cầu viện thôi, không gọi đi đâu được nữa.”
Đám học viên nhấp nhổm bất an, trước nay huấn luyện đều là làm theo huấn luyện viên, chỉ huy thế nào thì làm vậy, khó khăn vất vả cũng có mục tiêu hướng tới, lần này phải tự phát huy, khác gì mò mẫm trong đêm đen, ai cũng có chút mất phương hướng, nghĩ đã sởn gai ốc, bỗng dưng bị ném tới một thành phố xa lạ, thế này có mà biến thành ăn mày hết.
Đây không phải game, không save vào làm lại được đâu.
“ Đừng có cho rằng tôi đang ép các cậu phải mạo hiểm, phương thức sinh tồn thiên biến vạn hóa, tôi tin khi các cậu đói bụng sẽ học rất nhanh, không nhất định là phải phạm tội.” Hứa Bình Thu khi nói câu này nhìn Dư Tội đầy hàm ý, tựa cười tựa không nói: “ Đương nhiên, phạm tội cũng là một cách, dù sao đây cũng là thành phố có tỉ lệ tội phạm cao nhất cả nước, đa phần do điều kiện sinh tồn bức bách mà thành. Nếu như các cậu bất đắc dĩ phải chọn cách này thì tôi cũng hiểu, có điều đừng để công an địa phương bắt được, nếu không các cậu thì tự chịu trách nhiệm pháp luật. Các cậu mới là học viên, chưa phải cảnh sát, nói cách khác vẫn là thường dân nên rất dễ xử lý.”